Tiếng chuông tan học vừa ngân vang, cô giáo toán đứng trước bảng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ thu hút sự tập trung của các học sinh ngồi bên dưới.
“Các em đã nhớ mặt và tên của bạn cùng nhóm chưa? Tiết sau, nộp bài tập nhóm cho lớp trưởng lớp 11B, nhớ đúng hạn nhé. Tan học nào!”
Cả lớp rục rịch thu dọn sách vở, tiếng kéo ghế vang lên khắp phòng, nhưng Giang Tâm vẫn ngồi lặng, gương mặt gục xuống bàn, như vừa nhận một án tử hình. Nước mắt lưng tròng, cậu ôm đầu, nội tâm khóc thét như một cơn bão vừa càn quét qua tâm hồn: “Trời ơi, có lẽ mình nên đi giải hạn ngay lập tức! Sao lại chung nhóm với Vương Phong Huyền chứ, cậu ấy vừa đáng ghét, vừa đáng sợ, vừa… vừa làm mình rối hết cả lên! Lỡ cậu ấy cứ trêu mình liên tục, hay tệ hơn, lờ luôn bài tập thì sao? Mình tiêu rồi!” Vẻ mặt cậu đau khổ đến tội nghiệp, đôi môi mím chặt, giống hệt chú thỏ nhỏ đang bị nhốt vào hang sói, chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết nỗi đau khổ tột cùng của mình.
Thế nhưng, Giang Tâm là Giang Tâm, cuồng điểm số như cậu thì làm sao để yên những suy nghĩ của chính mình thành hiện thật. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lau vội những giọt nước mắt đang chực trào, ngẩng lên với một nụ cười gượng gạo, rồi quay sang Vương Phong Huyền đang ngồi cạnh
“Bạn học Vương, bài tập lần này không quá khó đâu, chắc sẽ ổn thôi. Chúng ta, ừm, cùng cố gắng nhé?”
Giọng cậu cố tỏ ra thật tự nhiên, ánh mắt lấp lánh sự hy vọng. Nhưng Vương Phong Huyền chẳng buồn ngẩng đầu, đôi tay vẫn lướt điện thoại, tai vẫn đeo headphone, như thể cả thế giới này chẳng liên quan gì đến hắn. Giang Tâm ngẩn người, khóe miệng giật giật, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại nuốt ngược vào trong.
Không nản lòng, Giang Tâm, với tinh thần cuồng học và nỗi ám ảnh về điểm số, lấy hết can đảm, khẽ chọc chọc ngón tay vào vai người nọ..
“Bạn học Vương cho tôi WeChat của cậu nhé? Mai là thứ Bảy không học ở trường hay chúng ta hẹn trưa mai ở thư viện làm bài tập được không…?”
Cậu nói một hơi, gương mặt đỏ bừng, giống hệt chú thỏ con dõng dạc đang đứng trước sư tử. Vương Phong Huyền khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua cậu một cách thờ ơ, trong lòng thầm nghĩ: “Phiền phức thật, bài tập dễ thế này mà cậu ấy căng thẳng cứ như sắp thi đại học vậy?” Hắn thở dài một tiếng, cầm chiếc bút chì lên, viết số WeChat của mình lên tập toán đang mở của Giang Tâm. Tiện tay, hắn còn vẽ thêm một meme con thỏ đang mếu máo, đôi tai cụp xuống, mắt to tròn, trông buồn cười đến mức Giang Tâm suýt mất bình tĩnh mà nổi trận xung thiên. Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn ra cửa sổ, nơi thị trấn nhỏ phía xa xa hiện lên dưới ánh hoàng hôn, như thể chẳng mấy để tâm đến cậu nhóc đang ngồi bên cạnh, lòng hả hê vì lại tiếp tục trêu thành công con thỏ ngốc nọ.
Trưa thứ Bảy, thư viện trường An Bình yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng lật sách khẽ khàng và những vệt nắng vàng len lỏi qua khung cửa sổ, tạo nên một không gian thanh bình. Vương Phong Huyền đến trước, ngồi ngẫu nhiên tại một chỗ trống, chiếc tai nghe headphone vắt hờ trên cổ, ánh mắt lướt qua tập toán. Giang Tâm đẩy cửa bước vào, đôi mắt tròn xoe thoáng bất ngờ khi nhìn thấy người kia như vậy mà lại đến sớm hơn cả mình.
“Bạn học Vương, cậu đến sớm thế?”
Giang Tâm cười toe toét, đặt cặp sách xuống, lòng nhẹ nhõm vì cứ ngỡ người kia sẽ không quan tâm đến cuộc hẹn. Rồi cả hai bắt đầu làm bài tập, không khí hòa thuận đến lạ lùng, chỉ nghe tiếng bút lướt nhẹ trên giấy và tiếng thở đều đều của cả hai..
Vương Phong Huyền thoáng chút đã giải quyết gần hết bài tập, lại cảm thấy bản thân có chút nhàm chán, liền nhìn về phía Giang Tâm, tâm tình bỗng trở nên khó đoán. Hắn lúc này như muốn thử Giang Tâm, liền chỉ vào một bài toán khó, giọng điệu vờ yểu điệu mà thắc mắc, làm ai nghe thấy cũng phải khắp người nổi một tầng da gà.
“Bạn học Giang ơi~ Cái này… tôi không hiểu lắm, cậu giải cho tôi với?”
Giang Tâm vừa chê nhưng đồng thời mắt cũng sáng lên, như tìm thấy một cơ hội để tỏa sáng. Cậu đẩy chiếc kính cận trên sống mũi, giọng nói đầy nhiệt tình.
“Được, để tôi giải thích nhé! Bài này dùng công thức đạo hàm, nhưng phải biến đổi trước, thế này này…”
Cậu vừa nói vừa vẽ những đường nét rõ ràng trên giấy, từng bước một được giải thích cặn kẽ, ánh mắt lấp lánh, giống như đang kể một câu chuyện yêu thích của mình. Vương Phong Huyền lặng lẽ quan sát, lòng khẽ động: “Thì ra cậu ấy rất giỏi, là giỏi bởi vì chăm chỉ luyện tập thế này. Chả trách điểm không như ý là mếu máo như thỏ ngốc ngay!” Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn đối phương như chứa đựng một sự tự hào vô hình.
Không lâu sau, Vương Phong Huyền đã hoàn thành phần bài tập của mình, nhanh đến mức Giang Tâm vẫn còn đang loay hoay với bài cuối cùng, đầu đầy chấm than kinh ngạc.
“Xong rồi sao?”
Cậu hỏi, giọng điệu đầy bất ngờ. Người kia chậm rãi gật đầu, giọng tỉnh bơ.
“Vô cùng đơn giản mà, thỏ ngốc, cậu giải chậm thế?”
Giang Tâm phồng má, lẩm bẩm: “Cậu thì giỏi rồi, còn ra vẻ ta đây! Tôi cũng xong ngay đây!” Nhưng trong lòng, cậu thầm khâm phục người nọ, giống hệt chú thỏ nhỏ đang ngắm nhìn sư tử tung hoành giữa thảo nguyên.
Chợt hắn đứng dậy, thu dọn cặp sách.
“Đi trước đây, chiều nay tôi có buổi tập bóng rổ với đội.”
Giang Tâm gật đầu, giọng nói tự nhiên, không chút ngần ngại.
“Ừ, cậu tập cẩn thận nhé, đừng để va chạm mạnh, tôi thấy chơi bóng rổ thì phải nhảy cao lắm, dễ ngã đấy! Với cả, vì biết cậu thường xuyên tập luyện nên tôi mua luôn cả thuốc bôi giảm viêm, có cả bôi nóng và bôi lạnh luôn, trong balo đấy, cậu sang lấy hộ tôi nhé! Tiệm bán thuốc nói chỉ cần va đập nhẹ liền phải bôi mới tránh được thương tổn, tôi không nhớ lắm cách dùng của hai loại, ừm, cậu có thể xem hướng dẫn sử dụng nha. À có cả băng bảo vệ khớp với băng cố định cổ chân đấy, tôi mua luôn, không biết có vừa với cậu không. Để xem… thuốc bôi thì ở ngăn kéo thứ hai còn băng bảo vệ khớp thì tôi để ở ngăn bên hông phía tay trái của cậu đó. Còn băng cố định thì ừm, tôi để chungluôn, cậu mở ra là thấy ngay. Vậy nhé! Tôi còn muốn giải lại bài tập cuối này, chắc sẽ có cách giải nhanh hơn.”
Cậu nói, ánh mắt thản nhiên giống như một thói quen nhắc nhở bạn bè bình thường, sau đó liền cúi xuống giải bài tập, như tin chắc người nọ sẽ tự có chuẩn bị riêng cho mình.
Vương Phong Huyền khẽ khựng lại, lòng hắn thoáng qua một cảm giác lạ lùng. Sự quan tâm của Giang Tâm, giản dị nhưng lại vô cùng chân thành và chu đáo, như một ngọn đèn nhỏ thắp sáng trong ngày thu, khiến hắn cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, dù chẳng biết vì sao.
“Ừ, biết rồi.”
Hắn đáp, chất giọng vang lên hàm chứa cảm xúc thật khó đoán, chiếc tai nghe lại được đeo lên tai. Những món đồ mà Giang Tâm đã chuẩn bị, hắn cũng chỉ lấy bừa một món, chậm rãi kéo khóa balo lại, mỉm cười rời đi.
Giang Tâm ở lại thư viện, lẩm bẩm với chính mình: “Giờ làm thêm bài tập môn Lý, tranh thủ luôn!” Cậu mở tập sách ra, ánh mắt chăm chú vào từng dòng chữ, nhưng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, như đang nghĩ về điều gì đó thật vui vẻ.
Chiều tà buông xuống, Giang Tâm thong thả dọn dẹp sách vở, xếp từng quyển vào cặp, động tác chậm rãi, như muốn kéo dài thêm khoảnh khắc yên bình trong thư viện. Cậu rời khỏi thư viện, vai đeo cặp sách, nhưng thay vì đi thẳng về nhà như mọi khi, cậu lại cố tình rẽ phải, hướng về phía sân bóng rổ của trường. “Chỉ đi ngang thôi, vô tình thôi” cậu tự nhủ, nhưng ánh mắt đã lấp lánh sự tò mò, giống hệt chú thỏ nhỏ đang lén lút khám phá thế giới mới lạ.
Từ xa, tiếng bóng nảy nhịp nhàng trên sân, tiếng hét hò của các thành viên đội bóng rổ vang lên, hòa vào tiếng gió. Giang Tâm dừng chân, đứng sau hàng rào lưới, đôi mắt cậu dán chặt vào sân bóng. Vương Phong Huyền ở đó, dáng người cao ráo, linh hoạt, vừa cướp được bóng từ đối thủ một cách điêu luyện.
“Rầm”
Hắn nhảy lên, động tác mạnh mẽ đầy dứt khoát, đập bóng vào rổ với đầy uy lực. Tiếng reo hò vang lên khắp sân, đồng đội vỗ vai hắn, cười nói rôm rả.
Giang Tâm đứng lặng, trái tim đập rộn ràng, như vừa bắt gặp một bức tranh tuyệt đẹp của tuổi trẻ, của thanh xuân, nơi Vương Phong Huyền rực rỡ và đầy sức sống giữa sân bóng. Lòng cậu như có ngàn cơn gió thổi qua, cuốn tung những chiếc lá ngân hạnh vàng óng, rơi lác đác trong ánh hoàng hôn rực rỡ, hòa quyện với vẻ đẹp mạnh mẽ của người kia.
Vương Phong Huyền đưa tay lau mồ hôi trên trán, vô tình quay sang lối đi cạnh sân bóng. Đôi mắt hắn, sắc nét và bất ngờ, chạm đúng vào ánh mắt đang ngơ ngác của Giang Tâm. Giang Tâm giật mình, gương mặt bỗng trở nên đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Cậu quay ngoắt người, đôi chân chạy biến như chú thỏ con bị bắt quả tang, để lại tiếng bước chân vội vã. Vương Phong Huyền đứng đó, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười bí ẩn, ánh mắt như đã thấy hết mọi sự rối bời của cậu nhóc kia, cứ dõi theo bóng hình dần xa khuất ấy mãi.
Ánh hoàng hôn phủ lên sân bóng, như một bức tranh mùa thu dịu dàng, nơi câu chuyện của hai cậu nhóc đang dần nở rộ, từng chút một, như những chiếc lá vàng rơi lấp lánh dưới tán cây.
~~~~~
Phong Huyền: Này thỏ ngốc! Nói xem cú đập rổ vừa rồi thế nào?
Giang Tâm: Aaaaaa tôi không hiểu cậu nói gì cả! Aaaa tôi không có nhìn trộm cậu chơi bóng đâu nha! Vương Phong Huyền, Phong Huyền ca ca tha mạng, đừng có chạy theo tôi mà!!!