NGOẠI TRUYỆN 2: BẠN THÂN CỦA VƯƠNG PHONG HUYỀN
(gắn với sự kiện cuối chương 4)
Mùa thu của một năm về trước, sân trường An Bình ngập tràn sắc lá vàng rơi, không khí mát lành và trong trẻo đến lạ, như nét vẽ đầu tiên trong cuốn sổ tay của Vương Phong Huyền. Cậu học sinh vừa vào cấp ba thường ngồi cuối lớp, tay lướt nhẹ trên trang giấy trắng, miệt mài vẽ một góc sân với hàng cây phong đang chuyển màu, ánh mắt hắn ấm áp, nụ cười trên môi nhẹ nhàng lại vô lo đến lạ. Vương Phong Huyền từng là cậu bạn mà ai cũng muốn bắt chuyện, luôn sẵn sàng hỗ trợ bạn bè giải bài tập hay cúi xuống nhặt giúp bạn chiếc bút bi vừa rơi. Hắn có ba người bạn thân, đã luôn gắn bó với nhau từ cấp hai, cả nhóm bốn người thường tụ tập dưới gốc cây cổ thụ sau giờ học, cùng đến cửa hàng tiện lợi chơi trò chơi trúng thưởng, cả nhóm cũng thích bóng rổ, đôi lúc cùng nhau thi ném bóng ở sân bóng phía sau trường, tiếng cười vang vọng khi cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày, như vẽ nên một bức tranh tuổi trẻ rực rỡ, năng động đầy kỉ niệm. Nhưng rồi, bức tranh ấy dần xuất hiện những vết rách không thể hàn gắn, khiến Vương Phong Huyền không còn nét rạng rỡ, dịu dàng như ngày nào, đóng chặt cánh cửa trái tim mình.
Vương Phong Huyền là con trai độc nhất của vị chủ tịch thương hiệu nước hoa nọ cao cấp nhất Trung Quốc, gia thế lẫy lừng, quyền lực đến mức ai cũng phải nể trọng. Thế nhưng, hắn lại vô cùng khiêm tốn, chẳng bao giờ khoe mẽ hay tỏ ra hơn người. Ba người bạn thân của hắn lần lượt là Lâm Khiêm, Tiểu Vỹ, và A Kiệt cũng đều là con của các quan chức cấp cao, gia đình giàu có và có tiếng tăm không kém. Ban đầu, bốn người họ hòa hợp đến lạ, vui vẻ và vô tư như những đứa trẻ. Nhưng rồi, khi bước lên lớp 10, Lâm Khiêm, vốn tự cho mình là thủ lĩnh của nhóm, dẫn theo Tiểu Vỹ và A Kiệt nuôi mộng làm “đầu gấu”, bắt đầu khinh miệt những bạn học “không cùng đẳng cấp,” xem thường những ai có gia cảnh kém hơn mình. Họ dần tách Vương Phong Huyền ra - một người bạn mà họ cho là “không thú vị” vì cứ mãi mê giải bài tập và vẽ vời, theo chân các đàn anh xấu trong trường, thường xuyên gây sự ở sân sau hay những hành lang vắng người qua lại. Vương Phong Huyền không thích những hành động đó, hắn chỉ lặng lẽ vẽ tranh, giữ khoảng cách với những người bạn đang dần thay đổi, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn hy vọng tình bạn của họ sẽ không tan vỡ. Vương Phong Huyền không ngờ, một buổi chiều mang đầy ký ức hỗn loạn ấy, mọi thứ sụp đổ nhanh chóng, như bức tranh tươi đẹp bị xé nát không một chút thương tiếc.
Tan học, lớp học vắng hoe, chỉ còn lại ánh nắng chiều hắt qua khung cửa sổ, nhuộm vàng không gian. Vương Phong Huyền ngồi lại, miệt mài giải số bài tập toán thầy vừa giao ban sáng. Bỗng, tiếng bước chân dồn dập vang lên, gấp gáp và đầy hoảng loạn. Tiểu Vỹ và A Kiệt lao vào lớp, mặt tái mét, thở hổn hển, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Phong Huyền, cậu mau cứu Lâm Khiêm đi! Cậu ấy gây họa lớn rồi!”
Họ chạy đến bàn Vương Phong Huyền, gần như quỳ xuống, tay lôi kéo lấy cánh tay hắn. Hắn giật mình, chiếc bút chì rơi loảng xoảng xuống sàn, mặt hắn trắng bệt vì bàng hoàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT