Chỉ còn ba ngày nữa là đến trận đấu bóng rổ giữa các trường trọng điểm trong quận được mong chờ nhất. Hành lang trường ngập tràn những tấm poster lớn của đội bóng, nổi bật là hình ảnh Vương Phong Huyền đang đập rổ, mái tóc đen gọn gàng bay trong gió, ánh mắt sắc lạnh đầy quyết tâm. Rồi poster in hình hắn đứng cạnh các thành viên khác, bắp tay đeo băng đội trưởng uy lực, toát lên vẻ bùng nổ sức sống của tuổi trẻ. Không khí trường An Bình như được trẻ hóa bởi ngày ngày đều có tiếng các học sinh xì xào bàn tán, tiếng cổ vũ rộn ràng, và trên sân bóng, tiếng giày thể thao nghiến sàn vang lên không ngớt trong những buổi tập. 
Nhưng lúc này, Giang Tâm lại nhíu mày, lòng cậu bất an khó tả – Vương Phong Huyền đã vắng mặt từ hôm qua, không thấy người nọ đến lớp học. Cậu nghĩ đơn giản là đồ ngốc ấy đang lười biếng, liếc nhìn điện thoại, những tin nhắn hỏi thăm của cậu chỉ nhận lại những câu trả lời ngắn gọn, chậm rì rì, khác hẳn mọi ngày. “Cậu bận gì mà dữ dội thế, đội trưởng Vương?” cậu lầm bầm, tay gõ tin, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng, như ánh nắng thu bị những đám mây xám xịt che khuất. Tấm poster Vương Phong Huyền đang dẫn bóng được treo bên hành lang dù trông rất “ngầu” nhưng trong mắt Giang Tâm lại toát lên một vẻ trẻ con cứng đầu rõ rệt, khiến Giang Tâm bồn chồn không yên. Sân trường vẫn sôi động như mọi khi, nhưng đối với cậu, nó dường như thiếu đi một mảnh ghép quan trọng. Lòng cậu, như những chiếc lá thu rơi xào xạc, không thể yên tĩnh. Tiếng chuông vào tiết học vang lên, nhưng Giang Tâm vẫn đứng bất động trước tấm poster, như muốn tìm kiếm một câu trả lời cho nỗi bất an trong lòng.
Buổi trưa hôm ấy, Giang Tâm quyết định gọi video call cho người nọ, định bụng sẽ trêu chọc ai kia về tội lười học. Nhưng khi màn hình điện thoại hiện lên, cậu sững sờ khi thấy hắn đang nằm trên giường, một chiếc khăn lạnh chườm trên trán, gương mặt tái nhợt và mệt mỏi. 
“Tôi không sao đâu, hết hôm nay là khỏe lại thôi. Cảm nhẹ ấy mà.” 
Vương Phong Huyền nói, giọng yếu ớt, cố gắng nở một nụ cười trấn an. Giang Tâm sững sờ, trái tim cậu chợt nhói lên vì ân hận, trách mình đã vô tâm, “Hôm trước cậu ấy đã che mưa suốt cả đoạn đường về nhà mà, sao mình lại quên mất kia chứ!”. Giang Tâm vội vàng xin phép giáo viên chủ nhiệm nghỉ nửa buổi học, rồi chạy nhanh về nhà, lục tung tủ bếp, vừa xem video hướng dẫn vừa vụng về học cách nấu súp gà. Cậu loay hoay thái rau, nước sôi bắn vào tay, lầm bầm: “Sao mà khó thế này, đồ ngốc này!” rồi lại tự trách mình, và cả Vương Phong Huyền: “Phong Huyền còn ngốc hơn, bệnh mà không nói cho ai biết, giấu gì chứ hả?” Gà có chút cháy xém, súp quá nhạt nhẽo, Giang Tâm thở hổn hển, tự nhủ: “Cậu mà chê là biết tay tôi!” Cậu cẩn thận gói súp vào hộp, rồi đạp xe nhanh qua nhà hắn, nơi mà địa chỉ rõ ràng được ghi trên một trang tập mà chính người kia đã viết vào từ vài tuần trước, lòng rối bời, như những đám mây mùa thu vần vũ trên bầu trời. 
“Phong Huyền đỡ hơn rồi, con vào đi.” 
Dì hàng xóm mở cửa, cười hiền hậu. Giang Tâm gật đầu, bước vào, lòng cậu đầy quyết tâm sẽ mang “chiến binh ngã ngựa” sớm quay về “chinh chiến”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play