“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Thiên Thu Thành hôm nay tràn ngập không khí hân hoan.Trời cao cũng chẳng phải vô tình, ít nhiều vẫn có chút tình người. Triệu Vân một đường này quá đỗi khó khăn, đi đâu cũng gắn liền với sinh ly tử biệt, nếu ngay cả Liễu Như Tâm cũng không thể trở về, hắn e rằng thật sự sẽ sụp đổ.Trải qua biết bao gian truân.Cũng chịu nhiều khổ sở.Tổng phải cho hắn một chút an ủi về mặt tâm hồn.
Đỉnh núi Triệu gia tựa như cấm địa, không một ai dám đặt chân đến.Dưới gốc cây cổ thụ.Triệu Vân nằm trên đùi Liễu Như Tâm, ngủ say tĩnh mịch an tường.Tiểu cô nương ôm lấy hắn lặng lẽ khóc, người nàng yêu tóc đã bạc trắng rồi.“Ta nguyện dùng chín kiếp luân hồi, đổi lấy một đời an khang của hắn.”Vẫn là lời ấy, Liễu Như Tâm chẳng biết đã thầm niệm trong lòng bao nhiêu lần.Thần minh như Nguyệt Thần, cũng không tránh khỏi tâm cảnh xúc động, nàng không biết thế gian liệu có thật sự luân hồi hay không, nhưng Liễu Như Tâm dùng chín kiếp phát ra hồng nguyện, trong cõi u minh lại được ghi lại không sai nửa chữ, cũng tức là, lời chúc phúc này chân thật hữu hiệu, nếu không phải tình sâu đến tận cùng, Liễu Như Tâm cũng sẽ không lấy mạng ra làm đặt cược.
Liễu Như Tâm đặt Triệu Vân lên một cụm mây, một mình lên đỉnh núi.Nàng phiêu dật bay đi, hấp thụ tinh huy nguyệt quang từ bên ngoài, hóa thành từng làn khói mây vấn vít quanh thân, làm nổi bật lên một cảnh giới mộng ảo, cũng tựa như tiên tử bước ra từ giấc mộng xa xôi, không vướng bụi trần phàm thế.Đúng lúc Ma Tử đi ngang qua, thuận mắt nhìn lướt qua đỉnh núi.Cái nhìn này, khiến hắn chợt khựng lại, chỉ vì trên người Liễu Như Tâm, có một bóng người thứ hai, tuy chỉ thoáng qua như kinh hồng, nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng, đó cũng là một bóng dáng xinh đẹp, nhìn có chút giống Vô Sương.“Nhìn lầm rồi ư?”Ma Tử thì thầm một tiếng, dụi mắt nhìn lại.Lần này, dường như chỉ còn lại một mình Liễu Như Tâm.
Chẳng biết đến ngày thứ mấy, Triệu Vân mới tỉnh lại.Cảnh tượng trên đỉnh núi Triệu gia, trở nên đặc biệt ấm áp.Triệu Vân như một lão già lười biếng, nửa tháng không thấy hắn xuống núi, hoặc ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, hoặc ngồi dưới gốc cây, hoặc cầm đao tre khắc mộc điêu, hoặc cầm bút vẽ tranh chữ, thật là nhàn nhã biết bao!Vẫn không một ai quấy rầy.Thiên Thu Thành có được ngày hôm nay, Triệu Vân công lao không nhỏ.Bây giờ thiên hạ tạm thời thái bình, sao có thể không để người ta nghỉ ngơi một chút.
“Nửa tháng rồi, chẳng lẽ ở nhà tạo em bé?”Tiểu Vụ Linh khoanh chân trên tảng đá, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.Không ai đáp lại nó, ai làm việc nấy, nhưng chuyện tạo em bé này thì! Phần lớn là không thể, Thương Khung Lão Tổ từng nói, trên người Triệu Vân có lời nguyền thần bí, chưa thích hợp làm chuyện đó với Liễu Như Tâm.Tất cả mọi người đều tin là thật.Kể cả Triệu Vân cũng vậy, đều an phận thủ thường.“Không làm chuyện đó cũng tốt.”Nếu đặt vào ngày thường, Nguyệt Thần nhất định sẽ mắng chửi Thương Khung.Nhưng lần này, nàng dường như cũng không có tâm tình xem “trực tiếp” nữa, có lời nguyền xâm nhập, không ảnh hưởng đến việc Triệu Vân lên giường, nhưng mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh đã hoàn toàn định hình, đây lại là chuyện khác rồi, nếu thai nghén ra một tiểu sinh linh, sẽ cả đời bị tai ương đeo bám, đây không phải chuyện đùa.
“Nếu hắn đoạn tử tuyệt tôn, ngươi công không nhỏ đâu.”Nguyệt Thần liếc xéo Thần Chi Chúc Phúc: “Ngươi làm tốt lắm!”Chúc Phúc lại khẽ rung lên, lại đang bày tỏ lời xin lỗi của nó... đó là một hiểu lầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT