◎ Cô gái nhỏ này không phải kẻ vung tiền qua cửa sổ thì cũng là nội gián ◎
Sở trưởng Lưu sau khi ban bố mệnh lệnh của cấp trên, lập tức cắm đầu vào hộp cơm mà ăn ngấu nghiến.
Cố Bình An thì nhanh chóng đậy hộp cơm lại và cất vào túi. Động tác của cô quá nhanh gọn, khiến mọi người phải ngoái nhìn.
Tiểu Tuyết bĩu môi, chẳng lẽ có ai định thừa lúc hỗn loạn mà ăn vụng cơm của cô ta chắc? Đúng là đồ bo bo giữ của.
Cố Bình An không có thời gian để ý sắc mặt người khác, cô rót đầy nước sôi vào bình giữ nhiệt, vặn chặt nắp rồi nhét vào túi, sau đó đứng dậy lấy chiếc áo khoác dày dùng khi trực đêm từ tủ bên cạnh và cũng nhét vào túi hông.
Tiểu Tuyết vẫn cầm đũa, ngạc nhiên hỏi: “Lưu sở, là vụ án gì vậy? Khu khai thác có người chết sao? Không phải đã thành lập đội hình sự rồi ư, án mạng phải do họ quản chứ, sao lại gọi chúng ta đi?”
Cố Bình An nhíu mày, xét theo thời gian Lưu sở nghe điện thoại, đối phương chỉ nói vài câu, chắc chắn không đề cập đến loại án gì.
Nhưng cô cũng thấy rất lạ, có lệnh truy nã khẩn cấp thì không phải nên gửi ảnh qua, để họ phong tỏa khu vực quản lý của mình và rà soát từng chút một sao? Gọi tất cả đi làm gì?
Cho dù không có máy fax thì cũng nên cử người đi từng cấp để phát ảnh chứ, không nên làm theo cách này, trừ phi họ đã có phạm vi truy bắt cụ thể, cần điều tra trên diện rộng.
Thấy Lưu sở mải cúi đầu ăn cơm không rảnh để ý đến thắc mắc của Tiểu Tuyết, Cố Bình An cũng chỉ có thể tự mình suy đoán.
Tiểu Mạnh vừa mới nhấc hộp cơm lên, chưa kịp ăn miếng nào, cậu ta nhìn Lưu sở trong một giây đã biến thành Thao Thiết mà than thở: “Đến thời gian ăn cơm cũng không có sao? Lưu sở, chờ chúng ta về thì mì chắc chắn đã trương cả rồi.”
Lưu sở và ba miếng thành một ngụm, đã xử lý gần hết phần mì của mình, ông bực bội nói: “Cậu không biết thế nào là khẩn cấp à? Nhanh ăn vài miếng đi, còn hỏi gì mà hỏi!”
Nói xong, ông chỉ tay về phía bàn làm việc của Cố Bình An, định bảo cô ở lại trực, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô Cố đã đeo túi, mặc sẵn áo mưa, đứng ở cửa chờ xuất phát.
Tiểu Tuyết vẫn chưa buông đũa, cô ta cũng không ăn nữa, mà đang lo lắng hỏi đã chết mấy người.
“Phát lệnh truy nã khẩn cấp thì chắc chắn không chỉ chết một người đúng không!”
Lưu sở thở dài: “Tiểu Tuyết ở lại trực, những người khác theo tôi đi.”
Nói rồi ông thu dọn đồ đạc và nhanh chân bước ra ngoài. Tiểu Mạnh muộn màng muốn học theo Lưu sở ăn nhanh cho xong bữa cơm, nhưng đã không kịp nữa, đành phải nhét cả miếng trứng rán vào miệng, hai má phồng lên như một chú chuột hamster, chạy đến sau cửa lấy áo mưa, vớ lấy dùi cui cảnh sát rồi chạy vọt ra ngoài.
Tiểu Tuyết nhìn ba người vội vã đạp xe đi mất, vừa kinh ngạc vừa có chút ấm ức: “Sao Lưu sở lại dẫn cô ta đi mà không dẫn mình?”
Tuy cô ta thuộc biên chế cảnh sát hộ tịch, nhưng vì ít người nên cũng thường xuyên đi ngoại cần, thừa sức mạnh hơn cái cô Cố Bình An yếu ớt đến mức leo núi cũng có thể ngã lăn ra xỉu kia.
Lúc này, Cố Bình An đạp xe nhanh như bay, đi song song với Lưu sở: “Lưu sở, tôi thấy đồn của chúng ta có thể nhân cơ hội này xin thêm hai khẩu súng. Tiểu Tuyết không cần, nhưng tôi và Tiểu Mạnh đều phải đi ngoại cần, hơn nữa đồn chúng ta lại gần quốc lộ, trực đêm cũng rất nguy hiểm.”
Bây giờ việc quản lý súng ống chưa nghiêm ngặt như sau này, đại đa số cảnh sát nhân dân đều được trang bị súng, nhưng đồn công an thị trấn Trường An chỉ có một mình Lưu sở có súng.
Cố Bình An là người quen mang súng, bây giờ bên hông chỉ có cây dùi cui cảnh sát, thực sự không có cảm giác an toàn.
Lưu sở trước đây cũng đã làm báo cáo, chỉ là chưa được phê duyệt, nghe Cố Bình An nói vậy, ông cũng cảm thấy lần này là một cơ hội tốt.
Chưa đợi ông đồng ý, Tiểu Mạnh cũng lạch cạch đạp xe tới, nói ở phía bên kia của Lưu sở: “Lưu sở, lần trước xin không phải không được duyệt sao? Tôi thấy có thể là vì chúng ta ít người quá, nếu chỉ xin một khẩu chắc sẽ dễ được duyệt hơn. Hơn nữa như cô Cố đây, đưa súng cho cô ấy còn phải lo cô ấy cướp cò, ngài nói có phải không?”
Cố Bình An liếc cậu ta một cái, tên này đúng là thiếu đòn mà.
Cô cũng không tức giận, cười nói: “Được thôi, vậy xin một khẩu cũng được, đến lúc xin được rồi, hai chúng ta thi xem ai bắn giỏi hơn thì người đó dùng.”
Tiểu Mạnh cười khẩy một tiếng rồi nhìn về phía cô, lời chế nhạo đã đến bên miệng lại bị ánh mắt quả quyết và khinh thường của Cố Bình An chặn lại.
Cậu ta bất giác né tránh ánh mắt của cô, rồi lại cảm thấy mình quá hèn, không khỏi thầm than trong lòng, cô Cố quả nhiên là người có chống lưng, ánh mắt này cũng quá kiêu ngạo đi!
Lưu sở bị kẹp ở giữa cảm nhận được tia lửa điện xẹt qua giữa hai người, ông ngạc nhiên liếc Cố Bình An một cái, trước đây không phát hiện ra cô Cố lại tự tin và gai góc như vậy!
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, dáng vẻ thật thà, ít nói trước kia e rằng đều là giả vờ.
Ông bực bội quát hai cấp dưới: “Chen hết lên đây làm gì? Chưa học luật giao thông mới à? Lùi lại phía sau đi!”
Thế là ba người lại xếp thành một hàng. Tiểu Mạnh trẻ con muốn chen lên trước Cố Bình An, Cố Bình An cũng không chịu thua, trực tiếp lách qua ở một khúc cua. Hai người đuổi qua đuổi lại, khiến cho Lưu sở phải đạp xe đến tóe cả lửa.
Dù sao cũng không bì được với người trẻ tuổi, khi đến đồn công an khu khai thác, Lưu sở đã vã cả mồ hôi.
Ông càng thêm tức giận, thấy mọi người trong sân đều bận rộn, liền quát hai người họ: “Hai người mau lên cho tôi!”
Cố Bình An và Tiểu Mạnh thực ra không chậm, vẫn luôn bám sát phía sau.
Lúc này chỉ còn những hạt mưa lất phất, Cố Bình An dựng xe, cởi áo mưa ra, Tiểu Mạnh lúc này mới thấy cô đeo một cái túi lớn, cậu ta không khỏi nhíu mày: “Cô Cố, cô đến khu khai thác du xuân đấy à? Lưu sở, ngài xem cô ấy kìa!”
Mách lẻo mà cũng không có trình độ gì cả?
Cố Bình An đáp lại cậu ta một tiếng “À”, lười cả giải thích.
Lưu sở biết một khi bận lên thì đừng nói ăn uống, đi vệ sinh cũng không có thời gian, một cô gái chưa từng chịu khổ mang theo chút cơm thì có làm sao, hơn nữa có lẽ cô Cố sẽ được phân công vào hậu cần hoặc làm liên lạc viên, cũng không ảnh hưởng gì.
Ông lườm Tiểu Mạnh một cái: “Bớt cãi lại đi, không ai bảo cậu câm đâu!”
Đồn công an khu khai thác là một tòa nhà hai tầng mới xây, lầu chính và lầu phụ phân công rõ ràng, sáng sủa sạch sẽ.
Mỗi phòng đều có quạt trần lớn, trong sảnh chính có tới bốn cái, dọc tường là hàng ống sưởi, nhìn mà Lưu sở thèm thuồng, chỉ mong có ngày xin được kinh phí để sửa sang lại cái đồn nhỏ dột nát của mình.
Cố Bình An đang đánh giá những người qua lại, ai nấy đều có vẻ mặt vội vã, rõ ràng là đã xảy ra án mạng lớn.
Cô vừa định hỏi Lưu sở đi đâu báo danh, thì một người trong sảnh đã tiến đến chỉ huy: “Mọi người vất vả rồi, các phó sở trở lên mời lên phòng họp bên trái tầng hai, hậu cần đến phòng chờ, những người còn lại đến phòng hội nghị lớn tầng một. Ai không có súng và đã qua huấn luyện thì đến phòng vũ khí ở lầu phụ nhận súng trước, sau đó đến phòng hội nghị lớn.”
Lưu sở tuy chỉ quản ba người, nhưng dù sao cũng là sở trưởng, ông chỉ tay vào hai cấp dưới, bảo họ đừng gây sự nữa rồi đi lên tầng hai.
Cố Bình An và Tiểu Mạnh vừa mới tranh giành vì súng suốt đường đi không khỏi nhìn nhau, ai mà ngờ lại đơn giản như vậy, sớm biết thế thì tranh làm gì.
Biên chế của Tiểu Mạnh ở đồn là nhân viên hậu cần, nhưng đó là vì lúc trước đồn ba người bắt buộc phải có một người hậu cần.
Cậu ta vẫn luôn làm việc ngoại cần, dứt khoát xếp mình vào nhóm nhân viên không có súng nhưng đã qua huấn luyện, tạm thời đình chiến với Cố Bình An, cùng nhau đến lầu phụ nhận súng.
Trên đường, Tiểu Mạnh không nhịn được nói: “Chắc chắn có chuyện lớn rồi, một vụ án ác tính, đối phương còn có súng.”
Cố Bình An gật đầu: “Nghi phạm rất có thể đã được huấn luyện sử dụng súng, có năng lực điều tra và phản điều tra nhất định, hơn nữa hắn có lẽ đã nổ súng giết người, thậm chí có thể sẽ giết người không phân biệt.”
Tóm lại, chắc chắn là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, và sẽ không do dự nổ súng, nếu không cấp trên cũng không thể dễ dàng phát súng cho mọi người như vậy.
Vụ án lớn nhất mà Tiểu Mạnh từng xử lý là một người bán lừa nghi ngờ người hàng xóm bán thuốc chuột đã cho lừa của mình ăn thuốc chuột, nên đã đập phá gian hàng của người ta và đốt hết thuốc! Sau đó người bán thuốc chuột cảm thấy ấm ức, đã cắn đứt nửa tai của người bán lừa.
Bởi vì gã trai tráng hung hãn đó đã nuốt mất nửa mảnh tai bị cắn, nó bị dịch vị ăn mòn nên không khâu lại được, dẫn đến thương tật vĩnh viễn và bị xếp vào tội gây thương tích nặng, vụ án cũng coi như khá lớn.
Lúc này, cậu ta càng nghe càng căng thẳng, không nhịn được liền gắt Cố Bình An: “Giết người không phân biệt cái gì, nếu thật như vậy thì đã điều động võ cảnh rồi.”
Hai người đã đến phòng vũ khí, Cố Bình An vừa lấy thẻ cảnh sát ra đăng ký, vừa nói: “Sao anh biết võ cảnh chưa đến? Hơn nữa chắc chắn là chưa xác định được vị trí của nghi phạm, trong tình huống này điều động bao nhiêu võ cảnh cũng vô dụng. Đương nhiên, xem quy mô này cũng có khả năng là muốn vây bắt một tập thể vũ trang, nếu anh sợ thì qua bên hậu cần đi, vẫn còn kịp đó.”
Tiểu Mạnh khinh thường “hừ” một tiếng: “Đùa gì vậy, cô còn không sợ, sao tôi lại phải sợ?”
Tiếc là câu này cậu ta nói ra vừa yếu ớt vừa thiếu lực, càng lộ vẻ chột dạ, đến cả viên cảnh sát phụ trách phát súng cũng phải thò đầu ra từ ô cửa sổ nhỏ nhìn cậu ta một cái.
Cố Bình An cười cười, trận mạc nào mà cô chưa từng thấy qua, sao lại có thể sợ được chứ?
Quá trình nhận súng rất thuận lợi, đăng ký đơn vị, chức vụ, số hiệu cảnh sát, ghi rõ đã qua huấn luyện cấp nào là có thể nhận súng.
Cố Bình An từ ô cửa sổ nhỏ nhìn thấy bên trong còn có hai hàng súng tự động, tay cô ngứa ngáy, thử dò hỏi: “Xin hỏi những khẩu này cũng dùng cho hôm nay sao?”
Viên cảnh sát phụ trách mặt sa sầm, ra vẻ vừa cao thâm khó đoán vừa lo cho nước cho dân: “Hy vọng là ngay cả súng trên tay các người cũng không cần dùng đến.”
Tiểu Mạnh gọi Cố Bình An cùng đến phòng hội nghị lớn: “Đi thôi, đừng hỏi nữa, càng hỏi càng hoang mang.”
Cố Bình An chỉ vào cuối hành lang: “Anh bao lâu rồi không cầm súng, tháo chốt an toàn ra, ở đây luyện một chút đi. Độ chính xác chưa nói, nhưng đừng bắn trúng người nhà là được, ít nhất thay đạn phải nhanh, rút súng cũng phải nhanh.”
Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, Tiểu Mạnh chưa từng động đến súng nữa, bị cô nói một câu liền căng thẳng hẳn lên. Lời Cố Bình An nói không dễ nghe cho lắm, nhưng cậu ta lại không hề gắt lại.
Hai người ở khoảng đất trống, dùng đồng hồ trên tường làm bia ngắm, luyện rút súng và nhắm bắn.
Tiểu Mạnh thấy động tác của Cố Bình An vừa chuẩn vừa nhanh, nhanh hơn cậu ta không chỉ một chút, hơn nữa cô vẫn luôn không bỏ túi xuống, đeo cái túi lớn như vậy mà động tác vẫn có thể thuận lợi như thế, cậu ta không khỏi thầm khâm phục, thu lại lòng coi thường.
Những người nhận súng khác thấy họ như vậy cũng lần lượt tìm chỗ để luyện theo, không khí tức thì sôi sục hẳn lên.
Ai nấy đều hừng hực khí thế, đồng tâm hiệp lực, vững như thành đồng, chỉ là vẫn chưa biết mục tiêu ở đâu.
Cố Bình An chưa dùng qua loại súng lục Kiểu 77 này, tư thế cầm súng cần phải điều chỉnh, hơn nữa vì không thể bắn bia thật, cô phải tính đến ảnh hưởng của lực giật lên độ chính xác, nên luyện tập rất chuyên chú.
Thời này nữ cảnh sát rất ít, nữ cảnh sát đến nhận súng lại càng ít hơn, thỉnh thoảng có người nhìn cô, nhưng cô cũng không để tâm.
Một người đàn ông mặt tròn đi qua ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nhìn những người trong lầu phụ, nói với bạn đồng hành: “Lê đội, sao cô ta cũng đến đây?”
Lê Húc dừng bước nhìn qua, chẳng phải là cô ta sao, Cố Bình An thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!
Cuối hành lang, cô gái cầm súng nhắm vào kim giây, động tác dứt khoát.
Lê Húc lại nhíu mày: “Tiểu Quách, lát nữa nhớ nói với họ, những người hôm nay mới nhận súng nhất định phải có đồng đội đi cùng.”
“Biết rồi!” Tiểu Quách đáp xong, lại không nhịn được căm phẫn nói, “Lê đội, lúc trước anh giúp cô ta nói chuyện làm gì, loại người bỏ bê nhiệm vụ như cô ta đáng lẽ phải bị khai trừ! Vĩnh viễn không tuyển dụng.”
Lê Húc quay đầu lại nhìn Cố Bình An đã thu súng, cô gái nhỏ này không phải kẻ vung tiền qua cửa sổ thì cũng là nội gián.
Nếu là vế trước, không thể để cô ấy càng thêm oan uổng, nếu là vế sau, càng phải giữ lại để câu cá.
Anh ta không giải thích với Tiểu Quách, vỗ vai cậu ta: “Được rồi, tập trung vào vụ án trước mắt, nhanh đi thôi.”
Khi Cố Bình An và Tiểu Mạnh đến phòng hội nghị lớn, bên trong đã chật cứng người, đều đang chờ họp.
Không gian không nhỏ, nhưng người lại đông, hơn nữa một số đồng chí nam thiếu ý thức khói thuốc không rời tay, nên trong phòng nồng nặc mùi khói, mùi mồ hôi, thậm chí cả mùi hôi nách, thật sự không dễ ngửi.
Cố Bình An vốn định tìm chỗ ngồi ăn cơm, vừa ngửi thấy mùi này liền lui ra, cô nói với Tiểu Mạnh: “Tôi ra ngoài ăn trưa trước, chờ lúc họp rồi vào.”
Chỉ ăn một miếng trứng rán, bụng Tiểu Mạnh lập tức kêu òng ọc, nhưng nghĩ đến bữa trưa phong phú của Cố Bình An, cậu ta cũng không tiện chiếm hời, gật đầu đi vào trước.
Cố Bình An đặt hộp cơm lên bệ cửa sổ hành lang, một miếng cơm một miếng thức ăn. Chờ ăn hết rau, cô mới ăn sườn và cá hố chiên, xương cốt vừa hay bỏ vào hộp cơm rỗng, đỡ phải tìm chỗ vứt rác.
Đang ăn ngon lành thì thấy một đội người đi tới, người dẫn đầu Cố Bình An vừa thấy trên bảng thông báo ở sảnh chính, là Sở trưởng Điền của đồn công an khu khai thác.
Đi bên cạnh ông ta là đội trưởng đội hình sự của cục thành phố, Lê Húc, nguyên chủ có ấn tượng rất sâu với anh ta, phía sau hẳn là các sở trưởng và phó sở trưởng của các đồn công an liên kết, Lưu sở của cô đi ở cuối cùng.
Cố Bình An do dự một giây, giữa việc vội vàng dọn dẹp và bình tĩnh ăn nốt, cô chọn vế sau. Dù sao bây giờ trốn cũng không kịp, hơn nữa cô sắp ăn xong rồi, tranh thủ lúc chờ họp ăn một bữa cơm, hình như cũng không có gì phải trốn.
Thực ra cô ăn rất nhanh, nhưng các vị lãnh đạo này họp còn nhanh hơn, xem ra tình hình thật sự khẩn cấp, không thể trì hoãn.
Sở trưởng Điền nhìn Cố Bình An hai giây, rồi nói với những người phía sau: “Công tác hậu cần phải theo kịp, giữa trưa gọi mọi người đến, có bao nhiêu đồng chí chưa được ăn cơm?”
Cố Bình An mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ nhai sườn, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và họ, ở hai thế giới khác nhau.
Trong lòng cô đang điên cuồng niệm chú: ‘Không thấy tôi! Không thấy tôi! Cho dù thấy tôi, tôi cũng không thấy các người!’
Cán sự đi sau Sở trưởng Điền vô cùng khó xử, chưa đầy một giờ đã tập hợp được nhiều người như vậy, lấy đâu ra cơm cho mọi người.
Lê Húc cười như không cười liếc nhìn miếng sườn cuối cùng trong hộp cơm của Cố Bình An, ra là cái túi to kia đựng đồ ăn sao? Thức ăn cũng không tồi nhỉ.
Anh ta nói với Sở trưởng Điền: “Bên võ cảnh đều mang theo bánh quy nén, tôi sẽ cho họ đưa nửa xe qua ngay, lát nữa để mọi người mang theo.”
Vấn đề được giải quyết, các vị lãnh đạo đi qua sau lưng Cố Bình An, có người cười thiện ý, có người lắc đầu bất đắc dĩ.
Chỉ có Lưu sở dừng lại cuối cùng, hung hăng lườm cô một cái, nhỏ giọng nói: “Cố Bình An, nhịn một bữa có chết không?”
Ông cũng đã dẫn dắt không ít người mới, không một ai làm ông mất mặt như Cố Bình An.
“Cô nói xem, ăn vụng cũng không biết tìm chỗ nào không người, sao lại chặn ngay cửa phòng họp!”
“Tôi tranh thủ thời gian ăn cơm sao lại thành ăn vụng? Đứng ở đây mới không làm lỡ cuộc họp chứ.”
Lưu sở còn muốn nói gì đó, Cố Bình An đã ăn xong hai miếng cơm cuối cùng, sau đó nhanh chóng dọn dẹp.
Cô đẩy Lưu sở đi vào trong: “Lưu sở, họp quan trọng hơn, tôi phải nhanh vào nghe xem, rốt cuộc là vụ án lớn gì mà huy động nhiều người như vậy.”