Vệ gia trước kia còn có chút gia sản, lấy một phần ra kết giao với Tôn gia làm ăn buôn bán, thu về một khoản không nhỏ. Nhưng khi Vệ gia suy tàn, Tôn gia đã đem toàn bộ số bạc đó dâng lên để đảm bảo Vệ gia sống qua ngày, không phải lo chuyện ăn uống ở Bắc Địa.
Tính ra, số bạc đó cũng lên đến mấy vạn lượng. Tuy nhiên, số bạc này sau khi Vệ gia tham gia đánh bạc đã bị tiêu tán sạch sẽ, chẳng còn lại gì.
“Nhìn các ngươi mà xem, các ngươi là làm người sao?” Tôn thị giận dữ, cảm thấy nhục nhã thay cho gia đình này.
Vệ Thiên Thiên tâm thuật bất chính, lấy của hồi môn của Tôn thị đi đánh bạc, cuối cùng toàn bộ cũng bị thua sạch. Còn Tôn thị, làm đại tẩu nàng cũng không thể can thiệp. Nhưng khi Vệ gia mang bạc của nàng đi cờ bạc, lại trộm đi của hồi môn của nàng thì đúng là không thể chấp nhận được!
Tần Tình nghe xong, trong lòng dâng lên cảm giác thú vị. Thật không ngờ gia đình Vệ gia lại suy tàn đến mức này, còn thua bạc mà không biết xấu hổ. Tôn thị có thể kiện ra công đường, quyết tâm đòi lại quyền lợi cho mình, quả thật là một hành động không thể tả được sự hả hê.
“Các ngươi trộm đi cầm đồ cây trâm, là ta nương âu yếm chi vật.”
Tôn thị căm giận nói, âm thanh lạnh lẽo, ánh mắt đầy phẫn uất. Cây trâm này là vật nàng quý trọng nhất, là khi nàng thành thân, mẫu thân đã tự tay cắm lên đầu nàng. Đó không chỉ là đồ trang sức mà còn mang theo tình cảm của mẹ, là kỷ vật thiêng liêng. Thế mà Vệ gia lại có thể trộm nó đi, đổi thành tiền đánh bạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play