Hai người cứ một câu cậu chọc tôi, một câu tôi đáp trả cậu, mà thời gian một tiếng đồng hồ trôi qua lúc nào chẳng hay. Phong Trì liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã quá giờ hắn thường đến công ty, nhưng hắn chẳng mảy may bận tâm. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, còn Kỷ Hoan đang cúi đầu cắm cúi viết cũng chẳng ngẩng lên, chỉ buông một câu: “ Anh ra mở cửa đi, coi chừng là có con cóc xấu xí gõ cửa.”
Phong Trì: “?”
Khoảnh khắc ấy, Phong Trì rất rõ ràng cảm thấy mình bị xúc phạm.
Hắn khoanh tay, chẳng buồn đi mở cửa, mặt không chút biểu cảm: “Vừa nãy cậu còn nói mình thù dai, không muốn tha thứ kia mà.”
Kỷ Hoan đặt bút xuống, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, “Nhưng mọi chuyện sao thắng nổi niềm vui của tôi chứ.”
Nụ cười ấy sáng rực đến mức khiến người ta chói mắt. Phong Trì nghe vậy thì cứng họng, chẳng biết nói gì, đành im lặng mà đứng dậy đi mở cửa như cậu mong muốn. Ngoài cửa là nhân viên bảo vệ khu biệt thự. Dưới chân hắn đặt một chiếc thùng lớn, vừa thấy Phong Trì, hắn liền mỉm cười chào: “Phong tiên sinh, đây là kiện hàng chuyển phát cách đây một tháng, lúc đó anh không có ở nhà nên chúng tôi để tạm ở phòng bảo vệ.”
Phong Trì gật đầu cảm ơn, bưng chiếc thùng vào phòng khách. Hắn đại khái đã biết bên trong là gì, nhưng Kỷ Hoan thì không. Nhìn hắn quay lưng mở thùng, cậu tò mò vươn cổ định nhìn trộm. Nhưng Phong Trì che kín, chẳng để lộ chút nào, khiến cậu đành chịu thua, quay về chỗ ngồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play