Kỷ Hoan thật sự bị cay đến nghẹn, ngay cả trong mơ cậu cũng chẳng thể tưởng tượng nổi có một ngày mình ăn kẹo lại ăn ra vị cay. Nghe thấy chấm đen nhỏ kia “tê tê tê” khịt khịt mũi, Phong Trì vừa thấy buồn cười lại vừa có chút xót xa.
Hắn vốn tưởng viên kẹo này nhiều nhất chỉ là hơi khó ăn, không ngờ lại có tác dụng mạnh như vậy.
Có hơi xấu hổ, hắn đi sang cửa hàng bên cạnh mua một đống đồ ăn vặt định mang về xin lỗi. Thực ra hắn cũng muốn mua thêm cây kem trông rất ngon kia, nhưng chấm đen nhỏ ngay cả kẹo hồ lô còn chưa ăn hết thì nói gì đến kem, thế là Phong Trì chỉ có thể xách hai túi to quay về.
Thấy sắp đến giờ đã hẹn, Phong Trì mặc kệ trên mặt Trác Quang, trực tiếp quay lại quán trà sữa ngồi. Trác Quang và Thời Anh vừa nhìn thấy Phong Trì xách nhiều đồ như vậy liền cảm khái không thôi.
“Lão đại, đây rõ ràng là công viên giải trí mà, sao lại làm tôi có cảm giác như đi siêu thị về thế này?”
Phong Trì liếc mắt nhìn hắn: “Tôi mua chút đồ.” Hắn vốn không thích ăn.
Năm chữ cuối cùng chỉ khẽ mấp máy môi, chẳng thành tiếng, nhưng Trác Quang và Thời Anh vẫn hiểu ngay. Trác Quang lập tức thấy vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng thì Phong Trì đã móc từ túi ra mấy viên kẹo đưa cho hắn: “Cho cậu ăn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play