Tối hôm đó, sau khi xong việc, bên trong Đông noãn các.
Hoàng đế đang xem sổ con do lục bộ các nơi cuối năm trình lên, đột nhiên không biết vì sao lại dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào tách trà nhỏ Thanh Hoa trên bàn, hỏi An Hỉ: “Có phải y không biết điều không?”
Giọng nói trầm thấp của Hoàng đế khiến đám người trong noãn các giật nảy mình. An Hỉ thầm nghĩ: Đang yên đang lành, hỏi một nô tài như ta làm gì chứ?
“Bẩm Thánh thượng, đúng Ngụy Thất là không biết điều thật ạ.”
Hoàng đế nói thêm: “Ngươi cũng thấy đấy, hôm kia ta ban thưởng cho phòng mới, hôm nay lại thưởng điểm tâm, nhưng ngay cả một nụ cười cũng không có.” Hoàng đế u ám nói.
An Hỉ nghĩ thầm trong lòng: Sao ngài không nói điều này trước mặt người kia luôn rồi ra lệnh cho y cười là xong. Chứ ngài còn muốn người ta tự cười cơ à, mới mấy ngày trước còn rùm beng dọa cho y sợ kia kìa.
Tính tời giờ thì mới được bao lâu đâu, ai cười cho được, hơn nữa nếu cười không đúng cách rồi chọc ngài tức giận, chẳng phải sẽ lại bị phạt à.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play