Năm thứ năm linh khí sống lại, ngày 6 tháng 8, 11 giờ 21 phút, trong một căn phòng cho thuê chật chội.
Mạng nhện giăng ở góc tường khẽ lay động trong gió nhẹ, không khí tràn ngập hơi thở ẩm mốc và cũ kỹ.
Thiếu niên mặt mày trắng bệch đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, cúi gập người bên mép giường nôn khan.
“Ta không nhớ...... đoạt xá lại khó chịu thế này, hệ thống! Hệ thống!” Ninh Trường Không vừa đau đớn thở hổn hển, vừa gào thét trong đầu với cộng sự của mình.
Một giọng nữ thanh lãnh, vô cảm đáp lại: “Chủ nhân cũ của cơ thể này qua đời vì dị ứng thuốc, dược chất còn sót lại dự kiến sẽ được chuyển hóa hết trong mười phút nữa, ngươi ráng chịu một chút.”
Gần mười lăm phút sau, Ninh Trường Không mới từ cơn choáng váng hồi phục lại. Hắn nheo mắt nhìn tủ đầu giường, có một chiếc di động màn hình đã vỡ nát, cùng vỉ thuốc màu trắng vừa mới uống một viên.
Nguồn cơn dị ứng thuốc đã tìm thấy rồi. Hắn ghi nhớ tên thuốc, rồi tiện tay vứt cả vỉ thuốc lẫn hộp vào thùng rác.
Hắn vịn tủ đầu giường đứng dậy, cái dạ dày đã lâu chưa có gì vào bụng quặn lên đau đớn, trước mắt cũng vì tụt huyết áp mà tối sầm lại: “Phòng bếp đi đường nào?”
Sở Thanh Ca – cộng sự kiêm hệ thống của hắn – trả lời một cách chu đáo: “Ra cửa rẽ phải, ngươi cứ vịn tường mà đi.”
Ninh Trường Không và Sở Thanh Ca là cặp cộng sự vàng của cục mau xuyên, Ninh Trường Không phụ trách chấp hành nhiệm vụ, Sở Thanh Ca phụ trách công việc của hệ thống.
Từ những việc lớn lao như cứu vớt thế giới, hộ tống nhân vật chính, cho đến những việc nhỏ nhặt như vả mặt kẻ tồi tệ, chinh phục đỉnh cao tình ái, hai người họ việc gì cũng làm được.
Lần này vội vã đến đây là vì ý thức thế giới này đã ban bố nhiệm vụ khẩn cấp, yêu cầu ngăn cản thế giới này đi đến bờ hủy diệt.
Trong lúc chờ nước sôi để úp mì, Sở Thanh Ca bình tĩnh báo cáo tình hình chung của nguyên thân và nhiệm vụ của thế giới này.
Nguyên thân tên là Lâm Cẩm Tùng, một đứa trẻ mồ côi, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì rời khỏi viện phúc lợi, tự mình làm những công việc lặt vặt để kiếm tiền. Công việc không mấy thuận lợi, khiến thân thể suy nhược.
Chàng trai trẻ bị sốt nên uống thuốc linh tinh, kết quả là dị ứng thuốc và qua đời, hưởng thọ 17 tuổi ba tháng.
Còn về nhiệm vụ…
Sở Thanh Ca bắt đầu báo cáo: “Bối cảnh thế giới linh khí sống lại, thời gian linh khí sống lại dự kiến là nửa năm sau.”
Ninh Trường Không rót nước sôi, úp mì: “Được.”
Giọng Sở Thanh Ca quả quyết: “Mục tiêu nhiệm vụ là cứu vớt thế giới.”
Ninh Trường Không tiện tay tìm một vật đè lên nắp ly mì: “Được.”
Sở Thanh Ca có chút do dự: “Nguyên chủ vừa mới đóng tiền nhà xong, số dư trong thẻ ngân hàng là 169 đồng 3 hào 6.”
Ninh Trường Không lật xem di động của nguyên chủ: “Được.”
Sở Thanh Ca chìm vào im lặng: “Hết rồi.”
Ninh Trường Không gửi tin nhắn xin nghỉ cho chủ thầu: “Được… Hả?”
Giọng Sở Thanh Ca vẫn duy trì sự lãnh đạm trước sau như một: “Ta không liên lạc được với ý chí thế giới, sơ bộ phỏng đoán ý chí thế giới đã rơi vào ngủ say sau khi ban bố nhiệm vụ.”
Điều này có nghĩa là, bọn họ phải cứu vớt thế giới trong tình huống hoàn toàn mù tịt về diễn biến cốt truyện, thậm chí cả tên họ nhân vật chính cũng không biết?
Chẳng trách đây là nhiệm vụ khẩn cấp phải nhận ngay mà không có bất kỳ điều tra sơ bộ nào, tiền công cộng thêm này không phải cho không mà.
Ninh Trường Không thở dài thườn thượt, ăn vội mấy miếng mì cho xong bữa, rồi xoa xoa cái dạ dày đang trướng đau.
Con đường phía trước mờ mịt, cơ thể này lại quá mỏng manh, có cảm giác nhiệm vụ lần này sẽ gian nan thấy rõ.
Nửa năm... Vừa phải kiếm tiền, vừa phải thu thập tình báo, lại vừa phải nâng cao thực lực, đúng là gánh nặng đường xa.
Kiếm được tiền đầu tiên phải đi khám sức khỏe, không, vẫn là nên đổi điện thoại trước…
Rửa bát, lau bàn, qua loa dọn dẹp vệ sinh. Lúc vắt khăn lau, Ninh Trường Không ngắm nhìn khuôn mặt của “chính mình” trong gương.
Ngũ quan rất đẹp, chỉ là gầy đến mức có chút hốc hác, cộng thêm khí sắc rất tệ.
“Tiếc thật, vẫn còn là một đứa trẻ.” Ninh Trường Không thở dài.
Nhiệm vụ mau xuyên rất thích tìm loại người này để đoạt xá, không cha không mẹ cũng không bạn bè, chết rồi cũng không ai nhặt xác. Chuyện thế này hắn và Sở Thanh Ca đã nghe quá nhiều.
“Hắn có nguyện vọng gì không?” Theo thông lệ, mượn thân thể của người khác thì phải hoàn thành một nguyện vọng của người ta.
Sở Thanh Ca nói: “Trước khi chuyển thế hắn nói, hắn muốn ăn món gì đó ngon ngon, tốt nhất là bữa nào cũng có thịt.”
Động tác vắt khăn của Ninh Trường Không khựng lại, rồi lại khẽ thở dài, chuyển sự chú ý sang nhiệm vụ của thế giới này.
Trong thẻ chưa đến hai trăm đồng, trước hết cứ suy nghĩ xem tháng sau trả tiền nhà thế nào đã.
Thiếu niên thanh tú thu dọn đồ đạc, mở cửa phòng, cười một cách tiêu sái:
“Đi thôi, cứu vớt thế giới nào.”
Một lát sau.
“Thanh Ca tỷ, tiệm net gần nhất đi đường nào vậy?”
“Rẽ phải đi thẳng.”
“Ủa, cơ thể này chưa thành niên mà, làm sao ta vào tiệm net được?”
“... Tìm cho ngươi là tiệm net chui, vị thành niên cũng vào được.”
Năm thứ năm linh khí sống lại, ngày 14 tháng 8, 12 giờ 26 phút, tiệm net chui.
Dân mau xuyên chuyên nghiệp cơ bản đều có mánh khóe kiếm tiền nhanh ở các thời đại, ví dụ như mấy bộ truyện mạng cực hot đã được kiểm chứng qua vài thế giới. Sau khi xuyên đến thế giới hiện đại, chỉ cần chọn một bộ rồi chép lại là có thể kiếm bộn tiền.
Ninh Trường Không hài lòng gõ phím lần cuối, đặt dấu chấm hết cho công việc cả buổi sáng hôm nay. Hắn ngay sau đó vươn vai, kiểm tra trang quản lý của tác giả.
Bản thảo đã tích đủ, doanh thu từ đặt mua cũng tăng lên. Tiền nhà tháng sau không phải lo, tiền dư ra nên mua gì đây… Ninh Trường Không chống cằm suy nghĩ.
Mấy ngày nay, Ninh Trường Không gần như cắm rễ ở tiệm net để gõ chữ. 8 giờ online, 11 giờ về nhà, sinh hoạt vô cùng quy luật.
Một giọng nữ trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Lâm ca, tiểu thuyết viết đến đâu rồi ạ?” Cô nhân viên quản lý mạng trẻ tuổi cười hì hì đặt mì gói và xúc xích trước mặt hắn.
“Cũng thuận lợi.” Ninh Trường Không cười cười.
Hắn và cô quản lý mạng này trạc tuổi nhau, ngày nào cũng gặp, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, rất nhanh đã trở nên thân thiết.
Dĩ nhiên, động cơ sâu xa của việc Ninh Trường Không kết giao với cô là…
Sở Thanh Ca chen vào: “Ta vẫn không thể quan sát được tuyến vận mệnh của cô ta, phỏng đoán là một NPC quan trọng.”
Không quan sát được chính là vấn đề lớn nhất. Mặc dù hiện tại năng lực của Sở Thanh Ca còn yếu, nhưng không đến mức thông tin của một người qua đường cũng không tra ra được.
Cô quản lý mạng trẻ tuổi không nén được tò mò liếc nhìn màn hình, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt: “Lâm ca viết đề tài gì thế, huyền huyễn à? Em xem được không?”
Ninh Trường Không ho nhẹ một tiếng đầy lúng túng, bây giờ từ chối thì có vẻ hơi cố ý: “Không phải huyền huyễn, dĩ nhiên là xem được.”
Mặc dù trong tay hắn có rất nhiều tiểu thuyết, nhưng bộ này thật sự không phải hắn viết.
Sở Thanh Ca cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ chân thành: “Dựa trên sự am hiểu của ta về tình hình phát triển của truyện mạng thế giới này, ta kiên quyết cho rằng bộ đam mỹ nguyên tác, cổ phong, ngược luyến này là thích hợp nhất.”
Ninh Trường Không phản bác: “Chẳng lẽ không phải vì đây là bộ ngươi viết?”
Nguyên mẫu nhân vật chính còn là chính hắn! Lấy tư liệu từ một nhiệm vụ mau xuyên nào đó của hắn.
Cô quản lý mạng trẻ tuổi đọc say sưa một lúc thì bị gọi đi khởi động máy, trước khi đi còn không quên khen hắn viết hay.
Sở Thanh Ca đắc ý hừ một tiếng trong đầu hắn. Ninh Trường Không thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tránh được việc phải giải thích về đề tài truyện đầy xấu hổ.
Sở Thanh Ca cãi nhau với hắn: “Cốt truyện đẩy đến đây rồi, có tia lửa nào tóe ra đâu? Thế này mà nhìn ra được là đam mỹ à?”
Ninh Trường Không vàm mấy miếng mì vào miệng, đánh trống lảng: “Có tình báo gì mới không?”
Mấy ngày nay hắn ngoài việc kiếm tiền ra thì chính là moi móc tình báo về NPC quan trọng kia. Hiện tại chỉ biết cô quản lý mạng đó là con gái của chủ tiệm net, sắp tới khai giảng sẽ lên đại học.
Nói đến bây giờ là tháng tám, vừa đúng kỳ nghỉ hè, Ninh Trường Không nghe tiếng ve kêu mà xuất thần.
Giọng của Sở Thanh Ca kéo hắn khỏi cơn thất thần:
“Ta tra được ghi chép giám sát nồng độ linh khí trong nửa năm nay của Cục xử lý sự kiện dị thường.”
Cục Xử lý Sự kiện Dị thường Hoa Hạ, gọi tắt là Dị Xử Cục, phụ trách xử lý các loại sự kiện dị thường do yêu ma quỷ quái gây ra trong lãnh thổ Hoa Hạ, dĩ nhiên cũng phụ trách giám sát môi trường linh khí.
“Dựa trên xu thế biến đổi của nồng độ linh khí, ta đã tính toán ra được thời gian và địa điểm của lần dao động linh khí bất thường gần nhất.”
Năm thứ năm linh khí sống lại, ngày 14 tháng 8, 17 giờ 57 phút, công viên Lục Hồ.
“Cho nên... ngươi muốn ta nhảy hồ à?”
Mùa hè giờ này mặt trời vẫn chưa lặn, mặt hồ lấp lánh sóng nước làm Ninh Trường Không bất giác phải nheo mắt lại.
Công viên vì lý do tu sửa đã đóng cửa từ một tuần trước, hắn phải tránh camera theo dõi để trèo tường vào.
Còn về camera bên hồ, Sở Thanh Ca đã sớm hack rồi, ngụy tạo nguyên nhân hỏng hóc là do nồng độ linh lực bất thường.
Sở Thanh Ca bình tĩnh phân tích: “Ở lâu trong môi trường linh khí nồng độ cao có thể cải thiện căn cốt. Đi xuống có xoáy linh lực nâng đỡ, đi lên thì chính ngươi cũng đã có linh lực, không chết được.”
Ninh Trường Không vừa đặt điện thoại và các vật phẩm quý giá xuống bên hồ, vừa lẩm bẩm: “Biết sớm vậy ta đã mua một hộp thuốc hạ sốt trên đường rồi, chuyến này vật vã xong không chắc ta còn sức đi mua thuốc nữa.”
“Đếm ngược 30 giây—”
“Chờ đã—”
Ninh Trường Không hít sâu một hơi, nghiến răng, rồi lao mình xuống hồ.
Năm thứ năm linh khí sống lại, ngày 14 tháng 8, 17 giờ 59 phút 27 giây,
Tổng cục Dị Xử Cục tại thủ đô.
Khi các nhà nghiên cứu đời sau xác định cột mốc bắt đầu của thời kỳ linh khí sống lại, họ quen chọn một giá trị đỉnh điểm của linh lực dị thường được giám sát tại khu vực Hoa Hạ vào mùa hè năm đó.
Thiết bị kiểm tra đo lường môi trường linh khí đã bám đầy bụi trong bộ phận nghiên cứu, bỗng phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
— Nồng độ linh khí ở một số khu vực, đã tạm thời tăng vọt đến mức có thể tu luyện.
Năm thứ năm linh khí sống lại, ngày 14 tháng 8, 18 giờ 02 phút, tiệm cơm bên cạnh công viên Lục Hồ.
Yến Hiểu Linh tham gia buổi họp lớp đẩy cửa phòng riêng ra, cười nói: “Xin lỗi — tiệm net nhà mình dạo này hơi bận, mình không đến muộn chứ?”
“Muộn hai phút cũng phải phạt rượu à? Đừng mà—”
Phòng riêng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của những người trẻ tuổi.
Mà bên ngoài tiệm cơm, trong con hẻm nhỏ âm u gần đó, một cái đuôi cáo màu đỏ rực thoáng lộ ra dưới ánh đèn của tiệm, rồi nhanh chóng hòa vào bóng tối, biến mất không dấu vết.