Nhìn linh diều vàng trên đầu ngón tay sư tôn tan biến, Bạch Tịch chớp chớp mắt: "Sư tôn, chúng ta không về Thiên giới nữa sao?"
Phù Huyền khẽ gật đầu, thần sắc thanh lãnh và hờ hững nói: "Ừm, chúng ta tạm thời không về, phải đến một nơi khác trước đã."
Thần Nông Di Cung tuy xa xôi và bí ẩn khôn lường, nhưng nếu có thể cải đổi mệnh cách cho Bạch Tịch, thì đáng để mạo hiểm thử một lần.
Bạch Tịch thật ra cũng không muốn về Thiên giới lắm. Nơi đó tuy rất đẹp, nhưng cũng có rất nhiều người ghét nàng, đặc biệt là Linh Hi công chúa. Sư tôn vừa vắng mặt là lại có người đến bắt nạt nàng. So với việc đó, nàng thích những ngày tháng tự do tự tại, vô ưu vô lo ở bên sư tôn hơn, tốt nhất là chỉ có hai người bọn họ, không có ai khác.
Vì vậy Bạch Tịch cười ngọt ngào nói: "Sư tôn ở đâu, Tịch nhi ở đó."
Trong mắt Phù Huyền hiện lên một tia dịu dàng, hắn nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết đang rơi trên đầu nàng.
Tiên nhân không giống như các vị thần thượng cổ năm xưa, trường sinh bất lão, sống cùng trời đất. Ngay cả tiên nhân có tu vi cao đến mấy cũng sẽ có một ngày tiên thọ cạn kiệt. Sư tôn của Phù Huyền trước khi quy tịch đã trao gánh nặng duy trì an bình Lục giới cho hắn, và hắn cũng luôn giữ vững chính đạo, mang tấm lòng thương xót chúng sinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT