Một vị Nguyên Anh chân quân muốn tìm người, A Lạc dù muốn tránh cũng không tránh được. Chỉ một lát sau, Lục Cảnh đã đến trước mặt nàng, trên mặt còn mang theo chút ngạc nhiên: “Sao muội lại ở đây? Sao không mang ngọc bài đi tham gia khảo hạch?”

Đương nhiên điều này cũng không còn quan trọng nữa. Hắn mỉm cười nói: “Sư tôn muốn gặp muội, theo ta đến đây.”

A Lạc tránh bàn tay hắn đưa ra muốn kéo nàng, vẻ mặt dường như đang mơ hồ khó hiểu hỏi: “Sư phụ của ngươi tìm ta làm gì?”

Lục Cảnh vì sự kháng cự của nàng mà sững sờ một thoáng, rồi lại ôn hòa cười nói: “Sư tôn của ta muốn nhận muội làm đồ đệ.”

Vị đệ tử Kiếm Tông đứng cạnh nghe lời này mà há hốc mồm. Trước đó hắn còn đang nghĩ cách an ủi cô bé rời đi thử ở tông môn khác, không ngờ đối phương lại là người được Huyền Anh đạo quân để mắt tới. Giống như đang mơ vậy, nhưng Huyền Anh đạo quân đích thân đến đây thì không thể là giả, đệ tử của hắn là Lục Cảnh lại càng không đùa giỡn chuyện này. Không ngờ cô bé này lại có vận may tột đỉnh.

Tuy nhiên, ngay giây phút tiếp theo, cô bé mà trong mắt hắn đang gặp vận may lớn ấy lại mở miệng từ chối Lục Cảnh: “Ta không muốn đi, cũng không muốn bái ông ấy làm sư phụ.”

Vừa rồi cảnh tượng Huyền Anh đạo quân như tiên nhân lơ lửng trên luồng mây vàng mà đến, A Lạc cũng đã nhìn thấy. Nhưng điều này không khiến nàng như những thiếu niên, thiếu nữ khác mà sinh ra cảm giác kinh ngạc, ngưỡng mộ. Như tiên nhân vậy, nhưng cuối cùng vẫn không phải tiên. Những cảnh tượng hoành tráng, chấn động hơn thế này, nàng ở Tiên giới ngàn năm đã thấy không biết bao nhiêu, tự nhiên cũng chẳng có chút xúc động nào.

Nghe lời nàng nói, Lục Cảnh cũng kinh ngạc, hắn thật sự không thể ngờ một cô bé từ phàm gian còn chưa từng tu luyện lại nói ra những lời "cuồng vọng" như vậy. Ngay cả hắn nhất thời cũng không biết nên nói gì.

“Ngươi nói gì?”

Một câu nói lạnh nhạt, một luồng uy áp khổng lồ không chút lưu tình ập thẳng vào mặt. Ngay cả Lục Cảnh cũng có chút không chịu nổi. Huống chi là nhục thể phàm trần còn non yếu của A Lạc, lập tức bị áp đến thở không ra hơi, đầu váng tai ù.

"Sư tôn." Lục Cảnh hô lên một tiếng. Người xuất hiện chính là Huyền Anh đạo quân. Lời A Lạc nói vừa rồi khiến hắn ta có chút không vui, nên cũng không hề thu liễm uy áp. Huyền Anh nhìn nàng, dung mạo ấy dường như khiến hắn nhớ lại điều gì đó. Hắn nhắm mắt lại rồi mở đôi mắt đen thẳm ra, bên trong ẩn chứa cảm xúc khó lường, giọng nói thanh lạnh, cửa trên nói:

“Từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử dưới trướng của bổn quân.”

Lời này vừa ra, cả trường một mảnh kinh ngạc ồn ào. Không biết bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ, đố kỵ đổ dồn tới, hoặc dò xét, hoặc soi mói, hoặc trầm tư, cũng có người tò mò không biết cô bé này có gì đặc biệt mà lại khiến Huyền Anh đạo quân đích thân đến, còn nói muốn thu nàng làm đồ đệ.

Vì việc Huyền Anh đạo quân thu đồ đệ, nơi đây lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý trong toàn bộ hội trường. Xung quanh đều là tiếng bàn tán xôn xao, nhưng vì ngại Huyền Anh đạo quân nên không dám nói lớn.

Lúc này, đừng nói A Lạc, ngay cả hệ thống cũng đã giảm thiện cảm với Huyền Anh đạo quân xuống âm vạn điểm. Nhưng hảo hán không ăn thiệt trước mắt. Bây giờ A Lạc vẫn chưa đánh lại Huyền Anh đạo quân, thậm chí đối phương chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, nhục thân này của A Lạc cũng có thể bị nghiền nát. Đương nhiên chân linh của nàng, ở tiểu thế giới này vẫn chưa ai có thể hủy diệt được. Nhưng dù nhiệm vụ thất bại hay phải tìm một nhục thân khác để phụ thể, đều không phải chuyện đơn giản.

Hệ thống bên tai vẫn khuyên nhủ, nhưng A Lạc lại cố chấp không chịu cúi đầu. Dù sắc mặt nàng tái nhợt đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nàng vẫn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và kiên quyết nói: “Ta không muốn.”

Câu nói này gây ra chấn động lớn hơn cả việc Huyền Anh đạo quân muốn thu đồ đệ. Giọng nàng tuy không lớn, nhưng những người có mặt đều là tu sĩ, ai cũng nghe rõ mồn một, mà vẫn không dám tin.

Trên đời này lại có người dám từ chối Huyền Anh đạo quân.

Những người tự nhận là thiên chi kiêu tử như tiểu công tử Bạch, càng nắm chặt tay, mắt đỏ hoe, hận không thể lấy thân mình thay thế, trở thành đệ tử của Huyền Anh đạo quân. Cố Ngọc Lung nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn diễn biến cốt truyện hoàn toàn không giống những gì nàng viết.

Nữ phụ Ninh Tư đáng lẽ phải ngưỡng mộ, kính trọng Huyền Anh đạo quân, thậm chí tôn sùng như thần linh. Sao lần đầu gặp mặt lại thế này? Trong lòng Cố Ngọc Lung dâng lên một trận hoảng sợ, cảm thấy hình như có thứ gì đó đã thoát khỏi sự kiểm soát của cô – người tác giả gốc.

Đừng nói đến sự kinh ngạc của những người xung quanh, ngay cả Huyền Anh đạo quân vốn dĩ có tính cách cao lãnh cũng bị nàng chọc tức đến cười lạnh. Thần sắc hắn càng thêm lạnh lẽo. Nếu không phải người trước mắt có dung mạo quá giống Yểu Yểu, có lẽ có thể hóa giải tâm bệnh của hắn, khiến hắn có một chút kiêng dè. Bằng không, khi nàng nói ra câu này, hắn đã muốn lấy mạng nàng rồi.

“Với tư chất tam linh căn tạp nham của ngươi, sau này tu vi cao nhất cũng chỉ Trúc Cơ, vậy mà lại cuồng vọng đến thế, quả thực ngu xuẩn vô tri.”

Các tu sĩ xung quanh và những người cầu tiên cũng nhao nhao hưởng ứng, mỗi người một câu nói: “Được đạo quân ưu ái, đây là phúc khí mà người khác cầu cũng không được! Ngươi còn không biết trân trọng, đúng là không biết phải trái!”

“Người mạo phạm đạo quân như vậy, thật không xứng vào Côn Luân Tiên Tông, mong đạo quân suy nghĩ lại.”

“Nếu đạo quân muốn chọn đồ đệ, còn có mấy người khác tư chất và phẩm tính đều rất tốt.”

Huyền Anh đạo quân làm ngơ những lời đó, trầm giọng nói: “Bổn quân là Huyền Anh đạo quân của Côn Luân Tiên Tông. Nếu ngươi trở thành đệ tử dưới trướng bổn quân, tự nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn để vấn đỉnh đại đạo.”

Không ai nghi ngờ tính xác thực của câu nói này, ngoại trừ A Lạc – người đã xem qua cốt truyện. Dù sao, cho đến khi nguyên thân chết đi, tu vi cũng chỉ vừa vặn Luyện Khí, trình độ này mà cũng đòi thu đồ đệ?

Vì vậy, dù đưa ra lời dụ dỗ như vậy, A Lạc vẫn kiên quyết từ chối: “Ta không muốn bái ngươi làm sư phụ, cũng tuyệt đối không vào Côn Luân Tiên Tông.”

Câu nói này không khác gì lại một lần nữa tát thẳng vào mặt Huyền Anh và tông môn phía sau hắn.

Nếu trong câu chuyện gốc, Huyền Anh đạo quân có lẽ còn một chút lòng trắc ẩn với Ninh Tư. Nhưng đổi thành A Lạc, sau khi bị từ chối hết lần này đến lần khác, thì hoàn toàn không có thiện cảm, thuần túy chỉ coi nàng như một công cụ phá giải tâm ma.

Đã là công cụ, thì không cần quản nhiều như vậy. Hắn khẽ phất tay áo, liền muốn cưỡng chế đưa A Lạc đi. Khi về tông môn, nàng tự nhiên sẽ nhu mì hiểu chuyện thôi.

Đột nhiên, một luồng kiếm quang thanh minh bất ngờ chặn đường hắn. Người đến mặc đạo bào xanh đơn giản, lưng đeo một thanh trường kiếm, tóc đen búi cao thành đạo kế, chỉ có hai sợi tóc mai vương vất, lông mày xếch bay vào tóc mai, tự nhiên toát ra vẻ phóng khoáng bất cần.

Chỉ là trên người còn vương vất chút mùi rượu thoang thoảng, khiến một số trưởng lão môn phái khác cổ hủ, bảo thủ có chút không vui.

“Sư thúc, cuối cùng người cũng đến rồi.”

Người nói chính là vị đệ tử Kiếm Tông trẻ tuổi lúc trước. Ngay khi uy áp của Huyền Anh đạo quân ập đến, hắn đã khẩn cấp truyền tin cho sư thúc. Nhìn cái thế trận của Huyền Anh đạo quân, e là mọi thứ của Kiếm Tông họ đều sẽ bị lật tung mất. Vị Tư Đồ sư thúc dẫn đội vẫn không biết đang say túy lúy ở quán rượu nào trong thành.

Nhưng diễn biến tiếp theo lại là điều hắn không lường trước được, còn có việc Tư Đồ sư thúc vừa đến đã đối đầu với Huyền Anh đạo quân, thế này thì hỏng rồi.

Tư Đồ Không không biết nỗi lo của đệ tử, cất tiếng cười vang, giọng nói mang chút vô tư lự, nhưng lại có cảm giác như ánh dương xuyên qua đám mây đen.

“Ngươi đường đường là Huyền Anh đạo quân, cũng là người năm sáu trăm tuổi rồi, lại đi làm khó một cô bé.”

Nghe lời này, áp lực của đệ tử Kiếm Tông càng lớn hơn. Hắn đã quên tính cách của Tư Đồ sư thúc nhà mình rồi, vốn dĩ là người không biết sợ trời sợ đất, ngay cả chưởng môn cũng không quản được. Huyền Anh đạo quân đó là người đứng đầu giới tu chân, đại năng Nguyên Anh trẻ tuổi nhất, ngay cả những tu sĩ đời trước gặp cũng không dám làm kiêu, đều kính trọng cung phụng. Kết quả là sư thúc nhà hắn vừa xuất hiện đã đánh vào mặt người ta.

Không phải sao, lời Tư Đồ Không vừa nói ra, mặt các đệ tử Côn Luân Tiên Tông đều lộ rõ vẻ bất mãn. Hơn nữa, không đợi họ nói gì, các tu sĩ khác có ý muốn lấy lòng Huyền Anh đạo quân đã vội vã chỉ trích Tư Đồ Không:

“Đạo quân thu đồ đệ, có liên quan gì đến Tư Đồ chân nhân? Đừng có nói năng lung tung.”

“Huyền Anh đạo quân là đại năng Nguyên Anh, có thể trở thành đệ tử dưới trướng của ông ấy là phúc phận tu không được. Sao qua miệng ngươi lại thành ăn hiếp kẻ yếu? Còn không mau bồi tội với đạo quân!”

Những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng, trách móc Tư Đồ Không xen vào chuyện bao đồng, lời lẽ còn bất kính với Huyền Anh đạo quân.

Nếu đổi là Kim Đan chân nhân khác, chắc chắn không có cái gan này, nhưng Tư Đồ Không lại là một kẻ dị loại. Khi mới bước vào Kim Đan, bất ngờ gặp phải Ma tu Nguyên Anh kỳ cũng không lùi bước, dây dưa mười ngày mười đêm, cuối cùng còn đột phá trong lúc nguy nan, đánh chết Ma tu với cái giá trọng thương cận kề cái chết.

Kiếm tu mạnh mẽ, một kiếm phá vạn pháp, thường có thể vượt cấp khiêu chiến, điều này giới tu chân ai cũng biết. Nhưng những kẻ điên kiếm đạo gan dạ vô úy như Tư Đồ Không thì quả thực hiếm thấy. Tư Đồ Không không chỉ dùng một kiếm rực rỡ chặn được Huyền Anh đạo quân, mà từ khi hắn đến, còn chủ động chặn uy áp từ vị Nguyên Anh chân quân kia cho A Lạc và một số đệ tử Kiếm Tông phía sau.

Chỉ thấy trên người hắn kiếm khí cuồn cuộn, không hề yếu thế. Là một trong hai đệ tử duy nhất còn sót lại của thế hệ trước, sư đệ của chưởng môn Kiếm Tông, tư chất và thiên phú của hắn cũng không kém cạnh. Chỉ vì hắn ít khi tỷ thí đấu pháp với đồng đạo, không quá theo đuổi việc đột phá cảnh giới tu vi, mà thiên về trừ yêu diệt ma, cứu đời giúp người, nên danh tiếng trong các Tiên môn Chính đạo không mấy vang dội.

Tư Đồ Không khẽ nhướng mày, cười nói: “Nhiều người vây quanh ở đây như vậy, hóa ra kẻ lo chuyện bao đồng chỉ có mình ta sao.”

Lời này khiến sắc mặt mọi người đều cứng đờ. Một số trưởng lão, chân nhân giả bộ tiên phong đạo cốt suýt nữa vuốt rụng hết râu bạc. Trưởng lão phái Ngọc Tiêu đứng ra làm dịu không khí: “Huyền Anh đạo quân thu đồ đệ, vốn là chuyện vui, chúng ta những người ngoài cuộc không cần nói gì.”

“Đúng vậy, đúng vậy, còn chưa chúc mừng đạo quân hỉ được đệ tử tốt đây.”

Dù họ cũng không biết cô bé phàm nhân này tốt ở điểm nào, cố chấp ngu ngốc không nói, tư chất lại bình thường, nhưng Huyền Anh đạo quân đã dung thứ cho sự bất kính mạo phạm của nàng, còn kiên quyết muốn thu nàng làm đồ đệ, vậy thì họ chỉ có thể nói lời hay ý đẹp thôi.

Tư Đồ Không thấy lạ. Lúc hắn đến thì thấy rõ ràng, cô bé này dưới uy áp Nguyên Anh của Huyền Anh ngay cả đứng cũng không vững, vẫn kiên quyết từ chối bái nhập Côn Luân Tiên Tông, hiển nhiên là không tình nguyện. Nhưng cảnh tượng các môn phái tiên môn mở mắt nói dối như thế này, hắn cũng không phải mới thấy một hai lần.

Thế nhưng Tư Đồ Không từ trước đến nay là người hành xử phóng khoáng, không câu nệ quy tắc phép tắc. Hắn liền quét mắt nhìn mọi người xung quanh: “Chư vị tông môn có mặt ở đây đều tự xưng là danh môn chính phái, thử hỏi có nhà chính đạo nào lại cưỡng bức người khác thu làm đồ đệ? Việc bái sư tu tiên, cũng phải để người ta tự mình lựa chọn chứ.”

Lời này khiến mọi người nhìn nhau, đạo lý là như vậy, nhưng đối với Huyền Anh đạo quân, có thể trở thành đệ tử của hắn là điều mà biết bao người cầu còn không được.

"Tư Đồ sư thúc, người bớt nói lại đi ạ." Vị đệ tử Kiếm Tông phía sau không kìm được mà ôm mặt, lén truyền âm cho Tư Đồ Không. Cái miệng của sư thúc đúng là quá chiêu thù.

Nhưng hắn cũng chỉ dám khuyên nhủ một hai câu. Kiếm Tông sau khi suy tàn mấy trăm năm đã chiêu mộ được không ít đệ tử. Xét về bối phận, đều dưới Tư Đồ Không. Còn sư phụ, sư thúc bá và đồng lứa của hắn hầu như đều đã chết trong Đại chiến Chính – Ma năm xưa. Người duy nhất có thể quản thúc được hắn chỉ có chưởng môn Lăng Nguyên, tiếc là người không có ở đây.

Tư Đồ Không nhìn A Lạc đang cố gắng đứng dậy, trong lòng thầm khen ngợi. Chỉ thấy nàng không chút biểu cảm nói: “Ta không có cái phúc phận đó, cũng không muốn làm đồ đệ của Huyền Anh đạo quân.”

Có thể nói, không chỉ Huyền Anh, mà ngay cả mọi lời nói, hành động của những người có mặt đều bị A Lạc ghi nhớ. Sau này sẽ từ từ báo đáp lại.

Tư Đồ Không lại nhìn về phía Huyền Anh đạo quân, có ý khuyên nhủ: “Có câu nói 'dưa cưỡng ép không ngọt', đạo quân hà tất phải cưỡng cầu chứ.”

Thần sắc Huyền Anh đạo quân lúc này chỉ còn lại sự lạnh lẽo và uy nghiêm: “Bổn quân hành sự, cần gì người khác xen vào.”

Lời nói này đầy vẻ cường thế bá đạo. Huyền Anh không hề để Tư Đồ Không – một Kim Đan chân nhân nhỏ bé – vào mắt. Uy áp cấp độ Nguyên Anh lại lần nữa ập đến, hắn trực tiếp ra tay muốn cưỡng chế đưa A Lạc đi.

Tuy nhiên, điều Huyền Anh không ngờ tới là Tư Đồ Không lại thực sự dám rút kiếm đối với hắn. Ngay cả những người khác cũng bất ngờ không kịp trở tay, còn chưa nhìn rõ, thanh kiếm sau lưng Tư Đồ Không đã vọt thẳng lên trời. Kiếm quang chiếu đến đâu, sự thanh lạnh giữa đất trời đều bị kiếm khí tung hoành xé nát.

Nụ cười lãng tử trên mặt Tư Đồ Không biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc nghiêm nghị hiếm thấy: “Nếu nàng đã không muốn, đạo quân hành động như vậy là muốn ỷ mạnh hiếp yếu?”

Huyền Anh đạo quân mặt trầm xuống, quanh người đã lộ ra sát ý nhàn nhạt: “Hay cho ngươi, Tư Đồ Không!”

Không ít người có mặt trong lòng đã mắng chửi Tư Đồ Không. Người này đúng là hòn đá thối trong nhà xí, cứ thích xen vào chuyện bao đồng. Một cô bé phàm nhân có muốn bái sư hay không thì có liên quan gì đến hắn, một Kim Đan chân nhân nhỏ bé như hắn, dù từng vượt cấp giết chết Ma tu Nguyên Anh, cũng không thể so sánh với Huyền Anh đạo quân. Huống chi sau lưng Huyền Anh đạo quân còn có Côn Luân Tiên Tông – tông môn đứng đầu Chính đạo Tiên môn. Tư Đồ Không dám đối đầu với đạo quân, chẳng lẽ không sợ đắc tội với Côn Luân Tiên Tông sao?

Nhưng họ không ngờ rằng còn có người điên hơn cả Tư Đồ Không. Không biết ai đó hô lớn: “Mau chóng chi viện Tư Đồ sư thúc, kết trận!”

Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, không biết từ khi nào, mười ba đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Tông đã tập hợp và đứng đúng vị trí phía sau Tư Đồ Không, hiên ngang kết trận. Đừng thấy Kiếm Tông mấy trăm năm nay ít khi quản chuyện thế sự, nhưng vì điều kiện thu nhận đệ tử từ trước đến nay rất khắt khe, thà thiếu còn hơn là thừa. Nên dù tùy tiện kéo ra vài đệ tử, đều là những người xuất sắc trong thế hệ trẻ. Chuyến này đến Đại hội tuyển chọn Tiên môn tuy không nhiều đệ tử, nhưng mỗi người đều là xuất chúng.

Những đệ tử Kiếm Tông này cao nhất cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ Đại Viên Mãn, nhưng chỉ cần phối hợp ăn ý, thêm vào đó Thiên Cương Thất Tinh Trận cũng là một trong những kiếm trận hàng đầu của Kiếm Tông, uy lực tối đa thậm chí có thể phát huy gần như một đòn đánh của Nguyên Anh. Đương nhiên hậu quả gây ra cũng sẽ rất nghiêm trọng, rất có thể sẽ tu vi tận hủy, trọng thương.

Nhưng nhìn khuôn mặt kiên định, nghiêm túc của họ, không ai nghi ngờ quyết tâm ngọc đá cùng tan của họ.

Cảnh tượng này khiến nhiều tu sĩ lớn tuổi như nhớ lại trận chiến kinh thiên động địa năm xưa. Kiếm Tông là lực lượng chủ lực ở tuyến đầu chống lại Ma tu, từ chưởng môn, trưởng lão đến đệ tử, không ai dám lùi bước, thậm chí còn ồ ạt tấn công vào Ma vực. Chính vì thế mới có kết quả chưởng môn Kiếm Tông và Ma quân đồng quy vu tận, Ma tu thất bại và đến giờ vẫn rúc mình trong Ma vực không dám ra ngoài.

Đứng ở vị trí trận nhãn vẫn là vị đệ tử truyền tin lúc trước, Việt Tế: "Sư thúc yên tâm, chúng con nhất định sẽ bảo vệ người chu toàn." Nếu họ chậm tay một chút, Tư Đồ sư thúc có thể đã bị Huyền Anh đạo quân đánh chết rồi. Lúc đó họ lấy gì để đền một vị tiểu sư thúc cho chưởng môn đây? Lần trước sau khi chém Ma tu Nguyên Anh, tiểu sư thúc còn phải dưỡng thương gần trăm năm mới khỏi mà.

Từ sau khi Kiếm Tông suy yếu vì Đại chiến Chính – Ma năm trăm năm trước, một thời gian dài đều là hưu dưỡng sinh tức. Cho đến bây giờ, nếu không cần thiết thì rất ít khi tham gia các công việc của Chính đạo, nhưng lại hình thành một thói quen là bảo vệ người của mình. Từ chưởng môn đến đệ tử, đặc biệt là khi ra ngoài, kiên quyết quán triệt nguyên tắc đoàn kết, hữu ái, tương trợ.

Mặc dù kiếm tu phải không ngừng rèn giũa trong chiến đấu, nhưng những người có thể vượt qua các khảo nghiệm và ở lại trở thành đệ tử Kiếm Tông, mỗi người đều có phẩm tính và tư chất đạt yêu cầu, được chưởng môn Lăng Nguyên đích thân tuyển chọn kỹ lưỡng. Nếu không may mắn mà tử trận trong lịch luyện, thì thật đáng tiếc biết bao.

Vì vậy, chưởng môn Lăng Nguyên đã đào tạo đệ tử, một khi gặp tình huống khẩn cấp thì truyền tin cho đồng môn, thông qua kiếm trận. Phương thức này vừa nâng cao sự an toàn cho đệ tử, vừa rèn luyện khả năng thực chiến của họ. Vì vậy, trình độ tổ đội kết kiếm trận của các đệ tử Kiếm Tông có thể nói là nhanh và tốt, thuần thục tự nhiên.

Bất luận tình hình tâm lý của Huyền Anh đạo quân lúc này ra sao, các trưởng lão, chân nhân của các tông môn khác đều phải cắn răng ra mặt giảng hòa. Nếu thật sự để Huyền Anh đạo quân và Tư Đồ Không cùng với kiếm trận của các đệ tử Kiếm Tông đối đầu, thì Tiên môn Chính đạo sẽ thực sự loạn lớn.

Chưởng môn Kiếm Tông không chỉ có tu vi cao thâm khó lường, mà còn có thủ đoạn phi phàm, không dễ chọc. Vị kia đã trong vài chục năm ngắn ngủi mà cứu vãn tình thế, đưa Kiếm Tông trở lại vị trí cự phách trong các tông môn tu chân Chính đạo, chỉ đứng sau Côn Luân Tiên Tông.

Nếu Tư Đồ Không và những đệ tử Kiếm Tông kia có bất kỳ thương vong nào ở đây, thì những người có mặt đều sẽ không yên thân.

Các chân nhân của các tông môn đều ra mặt khuyên giải. Ngay cả Lục Cảnh và những người khác của Côn Luân Tiên Tông cũng có lo ngại, lo lắng gây ra tranh chấp giữa hai tông môn lớn, điều đó sẽ rất nghiêm trọng. Huyền Anh đạo quân không nói gì nữa, nhìn sâu vào A Lạc một cái, sau đó phất tay áo rời đi, chỉ để lại một câu:

“Sau này ngươi đừng hối hận.”

Edit: Hối hận cái quần, đọc nhiều lần rồi mà vẫn tức ứa gan, muốn đấm cho 1 cái quá🤬🤬🤬

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play