Sau hôm đó, không hiểu vì lý do gì mà Tô Vụ lại cố ý hay vô tình tránh mặt tiểu thư Tân. Đôi khi, hắn cũng cảm thấy xấu hổ vì tâm cảnh mình không đủ thanh tịnh, viên mãn.
Trong mắt người ngoài thì chẳng có gì bất thường, chỉ là đạo trưởng Tô ngày càng tận tâm, trách nhiệm trong việc giảng dạy ở học viện, đáng làm gương khiến người ta phải kính nể. Nhưng cũng không phải là không có ai nhận ra điều đó.
Vệ Khinh, người theo hắn học kiếm thuật, từng hỏi hắn rằng có phải hắn thích tiên sinh Tân không, vậy tại sao lại đến nhìn một cái cũng không dám?
Tô Vụ im lặng rất lâu: “Chính vì là người xuất gia tu đạo, nên mới không dám nhìn nàng nhiều.”
Có duyên được quen biết đã là duyên phận lớn nhất rồi. Không dám vượt giới hạn, không dám cầu mong thêm.
Vệ Khinh là đứa trẻ được A Lạc tiện tay nhặt về khi ra ngoài, sau đó được nuôi dưỡng trong học viện. Tuổi còn nhỏ mà đã có một trái tim tinh tường, lanh lợi. Những chuyện người khác không phát hiện ra, cậu bé lại nhận thấy ngay lập tức.
Ví dụ như chuyện đạo trưởng Tô, người trông có vẻ thanh cao, lỗi lạc, lại thích tiên sinh Tân. Vệ Khinh từ nhỏ lớn lên ở nơi phong trần, thấy nhiều mặt xấu xí, đầy dục vọng của con người, nên không hiểu vì sao vị đạo trưởng Tô này lại cẩn trọng đến mức ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play