Nguyễn Khanh lúc này đang cuống lên, cũng chẳng để tâm đến chuyện ba mình lại lên cơn.
Quyên góp chút tiền cho Dã Nhân Quán cũng tốt, vừa an ủi linh hồn các sư phụ trên trời, vừa giúp người dân thôn Lão Mai Câu đi lại thuận tiện hơn. Ông Bảy vẫn còn ở trong quán, nếu ông không ra ngoài, người trong thôn vẫn phải mang đồ tiếp tế cho ông.
Ba Nguyễn quyên góp hai cây cầu đơn giản cũng là chuyện tốt.
Nguyễn Khanh thay quần áo xong liền đưa Niệm Thất thẳng đến bệnh viện.
Trên đường đi, cô giải thích cho Niệm Thất về vắc-xin: “Về cơ bản thì, ví dụ như bệnh đậu mùa ở thời của anh, không phải sẽ chết người sao, lại còn lây nhiễm nữa. Nhưng người đã mắc một lần thì sẽ không mắc lại. Đó là vì cơ thể người đã nhận diện và chiến thắng được vi-rút gây bệnh, từ đó có kháng thể.”
“Vì vậy vắc-xin, phần lớn là làm cho các loại vi-rút đó trở nên yếu đi, rồi đưa vào cơ thể anh. Vì ở trạng thái yếu ớt, nên chúng thường sẽ không gây hại gì cho cơ thể, hệ miễn dịch của mình có thể dễ dàng đánh bại chúng. Sau khi đánh bại, cơ thể sẽ có kháng thể. Như vậy sau này, khi có vi-rút khỏe mạnh muốn đến lây nhiễm cho anh, nó sẽ không có tác dụng nữa. Anh sẽ có sức đề kháng với bệnh đó, phần lớn đều hiệu quả.”
Rất dễ hiểu. Ở Điện Diêm Vương, mọi người có hướng phát triển khác nhau, Niệm Thất thuần về võ lực, cũng có đồng liêu chuyên về hạ độc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT