Mây tan đi, tín hiệu cũng tốt hơn một chút.
Nguyễn Khanh sợ lại mất sóng nên nói rất nhanh để báo tin cho Nguyễn Tường Vân: "Đúng vậy, Dã Nhân Quán ạ. Chẳng phải cháu được người ta cứu sao, họ chính là người trong đạo quán này. Giờ cháu đang ở đây. À không không, chú đừng tới hôm nay, trời tối rồi cũng không tới kịp đâu, chỗ này xa lắm. Cháu gửi chú định vị, sáng mai mình gọi lại rồi tính tiếp nhé."
Bảo họ đến là chuyện phải làm, nhưng không thể để họ đi đường đêm leo núi trong trời tối được. Hơn nữa, cô và Niệm Thất cũng cần thời gian để dọn dẹp đạo quán.
Cúp máy, cô nói với y: "Sáng mai họ mới đến. Nhưng tôi không biết họ đi tới đây mất bao lâu."
Niệm Thất đáp: "Họ là người sống trong núi, đi đường núi chắc chắn nhanh hơn cô. Nếu xuất phát từ sáng sớm thì khoảng... ba bốn giờ chiều là mò đến nơi."
Nguyễn Khanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chắc là đủ thời gian nhỉ."
"Quá đủ rồi." Niệm Thất gật đầu. "Bây giờ bắt tay vào làm luôn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play