Edit & Beta: YACchan
Lúc lãnh đạo thành phố nhắc đến người thân của người lao công kia, tuy ông ta cố giữ giọng điệu khách quan và bình tĩnh hết mức có thể, nhưng Cảnh Kỳ Trăn vẫn mơ hồ cảm nhận được chút gì đó bất thường từ trong lời nói ấy.
Đợi vị lãnh đạo Sở Công sát kia nói xong, Cảnh Kỳ Trăn mới bất ngờ hỏi: "Quá trình các anh trao đổi với người thân của người lao công đó không được thuận lợi à?"
Vị lãnh đạo Sở Cảnh sát hiển nhiên cũng không có ý định hoàn toàn giấu giếm chuyện này.
Chỉ có thể nói, năng lực nghiệp vụ của ông ta giúp ông ta duy trì được sự bình tĩnh và khách quan, không đến mức chuyện gì cũng mang ra kể lể. Nhưng nếu có dịp nhắc đến thì ông ta cũng không ngại nói rõ cho Cảnh Kỳ Trăn biết, thẳng thắn nói: "Người lao công đó là một bà mẹ đơn thân, thu nhập trong nhà chỉ dựa vào tiền lương của bà ấy, mỗi tháng chưa đến hai nghìn tệ, phải nuôi hai đứa con đang học đại học, về mặt kinh tế thì đúng là khá chật vật. Hai đứa con của bà ấy thì lại rất bất mãn vì chuyện này, đối với việc mẹ mất tích cũng không mấy quan tâm."
Viên cảnh sát phụ trách ghi chép khi gọi điện liên lạc với hai đứa con của người lao công, vốn đã dự tính rằng vì hai người họ học xa nhà, lại bị hạn chế bởi điều kiện kinh tế nên có thể không quay về phối hợp lấy lời khai được. Nhưng, dù sao thì nếu có thể hợp tác trả lời vài câu qua điện thoại cũng là điều dễ hiểu.
Kết quả là, đứa con nhận điện thoại, sau khi biết người gọi là cảnh sát, mà lý do gọi điện là vì mẹ mất tích, thì lập tức sụp đổ cảm xúc, gần như gào lên trong điện thoại: "Bà ấy có thể đừng chuyện gì cũng tìm đến tôi không? Có chuyện gì là lại hỏi tôi, phiền chết đi được!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT