Ân Liên cẩn thận quấn chặt người Doãn Duệ Bạch, lại còn đội lên cho y một chiếc mũ trùm, nghiêm túc đến mức giúp y cột dây thành một cái nơ bướm xinh xắn. Cả quá trình ôn nhu như chăm sóc một tiểu hài tử, chỉ sợ lát nữa bế y ra ngoài sẽ bị gió lạnh xâm vào.
Doãn Duệ Bạch vốn đã chẳng còn sức, chỉ có thể yếu ớt dựa trong lòng hắn. Đôi môi vừa nôn ra máu, càng thêm đỏ tươi yêu mị, trái ngược hẳn với gương mặt tái nhợt. Mí mắt y rũ xuống, khó mà mở to, hàng mi khẽ run run, tựa hồ chính y cũng không biết bản thân lúc này dụ hoặc đến nhường nào.
Cảnh sắc vừa yếu đuối, vừa mang nét tà mị bệnh thái, rực rỡ đến cực điểm lại như hoa tàn dễ vỡ, khiến Ân Liên nhìn đến mức nước miếng sắp chảy xuống.
Mấu chốt là mỹ nhân mà xưa kia hắn dù liếc nhìn cũng không dám chạm vào, giờ đây ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực hắn, không hề phản kháng.
Ân Liên chỉ thấy, hạnh phúc này đến mức sắp muốn chết cũng cam tâm!
“Nhớ thương tôn thượng suốt mấy trăm năm, cuối cùng cũng để ta ôm được rồi.” Hắn ghé sát tai y, giọng khẽ khàng mà lẳng lơ, “Tôn thượng, dáng vẻ ngoan ngoãn thuận phục này tuyệt đối đừng để kẻ khác nhìn thấy. Bất cứ nam nhân nào, nếu thấy được, đều sẽ dã tính bộc phát.”
Doãn Duệ Bạch nhếch môi trào phúng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT