“Ba mẹ em đều bảo em đừng nhắc nữa. Ba em nói em rảnh rỗi không có chuyện gì lại bới ra chuyện. Mẹ em thì bảo em đã lớn rồi, là con gái đã trưởng thành, phải lo tìm một gia đình tốt để gả vào, sao cứ khăng khăng nhắc tới mấy chuyện này làm gì? Người ta vốn dĩ chẳng làm gì, tại sao cứ nhất định phải kéo họ vào cùng đau đầu, cùng thương tâm với em? Họ đều trừng em, họ nhìn em bằng ánh mắt lạnh lẽo. Nhất là ba em… ánh mắt ông rõ ràng là ghét bỏ, như thể đang hận em. Họ căn bản không hề muốn biết con gái mình đã từng bị tổn thương thế nào, cũng không nghĩ rằng chính họ đã thất trách. Họ không hề muốn bất cứ ai biết em từng chịu đau đớn như vậy.”
Giọng Khương Điềm run run, càng nói càng nghẹn lại.
Vệ Túc vội khép hợp đồng để sang một bên, ôm chặt lấy cô.
Anh hiểu rõ, gần đây cảm xúc của Khương Điềm rất dễ dao động. Bác sĩ tâm lý từng nói, việc có thể mở miệng nói ra chính là bước đầu của hồi phục. Anh cần phải kiên nhẫn lắng nghe hết lời cô, vì đây là dấu hiệu tốt cho sự bình phục của cô.
Trước đây Khương Điềm luôn khép kín bản thân, rất khó để nói ra điều trong lòng, càng không dám bộc lộ quan điểm. Ít nhất giờ đây, cô đã chịu mở lời, chịu đem những uẩn ức của mình nói cho Vệ Túc nghe. Anh là người được cô chọn làm nơi giãi bày — và anh cảm thấy đó là một vinh hạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT