“Sau này tôi mới hiểu, tôi vốn chẳng bao giờ lay động được một người đàn ông ngay từ đầu đã chẳng có chút cảm tình nào với mình. Rồi sau nữa, khi chị gái tôi lại xảy ra chuyện, tôi buộc phải cúi đầu, tôi không thể cứ mãi xin lỗi quá nhiều người, vậy nên cuối cùng tôi chọn cách xin lỗi chính bản thân mình.”

Giọng Khương Điềm hạ thấp xuống, run rẩy như đang cố gắng kìm nén:
“Thoáng cái mà đã nhiều năm trôi qua. Có lẽ anh không biết, mới đây chồng chị tôi gọi điện, nói bác sĩ bảo chị nằm viện cũng không còn tác dụng gì lớn nữa. Nếu gia đình đồng ý, tốt nhất nên đưa chị về nhà, để chị có thể trải qua những ngày cuối cùng bên người thân, cũng xem như trọn vẹn. Tôi nghĩ, đời người đâu phải tự mình quyết định được. Có lẽ cả cuộc đời chị tôi vốn đã hoang đường, đến lúc hạ màn thì cứ nên hạ màn thôi.”

“Tôi hy vọng quãng đời kế tiếp của mình sẽ không mãi chỉ quanh quẩn trong một mái nhà. Tôi muốn đi cùng chị, cho chị được thấy thế giới này lần cuối. Còn An An, tôi sẽ mang con theo, để con biết mặt cha ruột của mình. Con bé không thể mãi mãi coi anh là cha được. Dù là về huyết thống hay bất kỳ yếu tố nào khác, con cũng cần phải sớm đối diện với sự thật – nó là con của người khác. Nếu không, cuộc đời của con e rằng cũng sẽ thành một bi kịch khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play