Khi Nguyên Khương tỉnh dậy, đã là năm tiếng sau.
Cô mệt mỏi chui ra khỏi chăn, đảo mắt một vòng xác định Bạc Hằng đã rời đi, trên đầu giường còn đặt sẵn một bộ váy sạch sẽ, và cả… đồ lót.
Nguyên Khương ngồi dậy, cầm bộ đồ lót lên, khóe môi khẽ cong, ánh mắt lộ vẻ ý cười.
【Có vẻ cô rất hài lòng với mục tiêu nhiệm vụ lần này nhỉ.】Hệ thống bất chợt lên tiếng.
“Tất nhiên là tôi hài lòng rồi~” Nguyên Khương vừa kéo chăn bước vào phòng tắm, vừa thong thả đáp: “Vừa lâu dài, vừa đẹp trai, vừa giàu có lại còn chu đáo, phụ nữ nào mà không thích?”
Hệ thống còn non nớt, nghe thấy câu này liền đỏ mặt quát: 【Đồ phụ nữ nông cạn!】
“Thôi đừng nói nhiều, giá trị tình cảm bây giờ bao nhiêu rồi?”
Hệ thống tra xét một lát: 【Tám mươi.】
“Cao đến vậy sao?” Nguyên Khương hơi bất ngờ. Dù gì hôm qua cũng chỉ là lần đầu hai người gặp mặt, dù có trực tiếp thân mật đến mức ấy, nhưng giá trị tình cảm thế này, quả thật tăng nhanh bất thường.
【Bạc Hằng đâu phải người thường. Hắn đã ngủ với cô rồi, tự nhiên coi cô là vật sở hữu của mình. Với một thứ đã thuộc về mình, tám mươi điểm tình cảm chỉ xem như bình thường thôi.】
【Tiểu hồ ly, đừng quên nhiệm vụ của cô: phải lấy được trọn vẹn một trăm điểm tình cảm của Bạc Hằng, đồng hành cùng hắn hạnh phúc trọn đời này.】
Nguyên Khương “ừm” nhẹ, khóe mắt phượng quyến rũ thoáng lướt qua một tia cười tinh nghịch, hờ hững rửa ráy thân thể.
Làn da cô mịn màng như trứng gà mới bóc, mềm đến mức tưởng chừng bóp ra nước. Bạc Hằng đúng là không biết trân trọng, khắp người toàn dấu vết hắn để lại.
Nguyên Khương lẩm bẩm nguyền rủa đôi câu.
Khi cô thay váy và bước ra khỏi phòng, đã là hai tiếng sau.
Đợi suốt nửa ngày, chân đã mỏi rã rời vì ngồi chờ, trợ lý Lý cuối cùng cũng đợi được người. Anh ta mừng đến mức muốn khóc.
Nhìn thấy một Nguyên Khương xinh đẹp kiều diễm, khí chất lại thanh thoát tao nhã, khiến người khác không khỏi sinh lòng thương tiếc, ánh mắt trợ lý Lý lóe lên sự kinh ngạc. Cuối cùng, anh ta cũng hiểu vì sao Bạc Hằng lại ưu ái cô đến vậy.
Nếu là anh ta, e rằng cũng sẽ muốn cất giấu người đẹp này trong lầu son gác tía.
Nhưng đây là người phụ nữ của sếp, trợ lý Lý biết điều, tự giới thiệu:
“Xin chào tiểu thư Nguyên Khương, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Bạc, họ Lý, cô cứ gọi tôi là trợ lý Lý.”
“Ừm.” Hàng mi dày dài của Nguyên Khương khẽ run, cô từ từ gật đầu, rồi lộ vẻ ngơ ngác:
“Có chuyện gì sao?”
“Là thế này, Tổng giám đốc Bạc dặn tôi đón cô về dinh thự, cô đi cùng tôi nhé?” Trợ lý Lý nở nụ cười chuẩn tám chiếc răng trắng đều.
“Về dinh thự?” Nguyên Khương hơi khựng lại. Cô từng nghĩ Bạc Hằng sẽ đưa mình về nhà riêng, nhưng không ngờ hắn lại để cô trực tiếp vào dinh thự.
Với những gia tộc càng quyền quý, việc đưa phụ nữ vào dinh thự chẳng khác nào công khai thừa nhận thân phận của họ.
Nguyên Khương chớp mắt, vui vẻ chấp thuận:
“Được thôi, nhưng tôi cần thu dọn một chút.”
“Tiểu thư Nguyên Khương, Tổng giám đốc Bạc đã dặn rồi, cô cứ về trực tiếp là được, những thứ khác để chúng tôi lo.”
“Vậy cũng được.”
Nguyên Khương thật ra cũng chẳng có gì để thu xếp, cô không có món đồ nào giá trị, cũng chẳng có vật lưu niệm nào đáng để mang theo.
Hơn nữa, cô đoán Bạc Hằng sẽ đích thân đến ký túc xá tìm mình.
Đuôi mắt cô cong cong, đi theo trợ lý Lý trở về dinh thự họ Bạc. Dinh thự này nằm trên sườn núi phía nam thành phố A, ở vị trí đắc địa nhất. Hai bên con dốc là hàng phong đỏ rực, một tòa lâu đài nguy nga mà bí ẩn ẩn hiện giữa rừng núi, diện tích rộng lớn bạt ngàn.
Trước lâu đài là thảm cỏ xanh mướt cùng hai bức tượng sư tử đá, cánh cổng lớn sơn đen viền vàng được bốn vệ sĩ mở ra, xe của trợ lý Lý từ từ chạy vào.
Dưới sự dẫn đường của trợ lý Lý, Nguyên Khương bước vào tòa nhà chính.
Chung Vi đang quỳ trên sàn nhà lau chùi, trong lòng đầy ấm ức. Hôm nay Giang Thúy Hồng được giao việc lau sàn, nhưng vừa lau được nửa chừng thì bỗng nhiên trẹo lưng!
Nếu xin nghỉ phép, sẽ bị trừ hai triệu tiền chuyên cần và năm trăm nghìn tiền lương, nên bà mẹ thực dụng của cô liền ép cô phải thay thế, còn bắt cô quỳ xuống mà lau!
Nếu không giúp Giang Thúy Hồng làm việc, bà ta dọa sẽ không cho cô một xu nào!
Chung Vi càng nghĩ càng bực. Hiện tại cô vẫn chưa tìm được việc làm, nhưng khi tìm được rồi, cô sẽ không cần đến một đồng của Giang Thúy Hồng nữa!
Bất ngờ, tiếng mở cửa vang lên.
“Ai đấy?!” Chung Vi tức giận quay đầu, liền thấy trợ lý Lý, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ kinh hoảng.
Trợ lý Lý đến dinh thự làm gì?!
Không phải đến tìm cô chứ?!
Rõ ràng cô đã tránh né mọi rắc rối liên quan đến Bạc Hằng, tại sao hắn vẫn để mắt đến cô?!
Không, cô không thể để bị lôi đi gặp Bạc Hằng cùng trợ lý Lý được!