Để sớm thành tiên, Nguyên Khương đã chọn bước vào những thế giới khác nhau, thay thế nữ chính nguyên bản, đoạt lấy tình yêu của nam chính và cùng họ sống trọn đời hạnh phúc.

Với Nguyên Khương – một tiểu hồ ly – điều đó chẳng khó khăn gì. Thứ cô có thừa chính là mị lực và nghề quyến rũ người khác, bất kể họ là ai.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Tim Bạc Hằng đập ngày càng dồn dập, ánh mắt như bị hút chặt vào bờ môi đỏ mọng đang gần ngay trước mắt. Tư tưởng của anh như bị kéo căng vô tận, cánh tay giấu trong ống tay áo gân xanh nổi hằn, mồ hôi rịn từng giọt trên trán:
“Cô… cô tên gì?”

“Bạc tổng, tôi là Nguyên Khương, bác sĩ riêng của anh.” Hàng mi dài rợp bóng nơi khóe mắt khẽ run nhẹ. Mỗi lần xuyên đến một thế giới mới, hệ thống sẽ chọn cho cô một thân phận thích hợp nhất. Chủ nhân ban đầu của những thân phận ấy đều đã cam tâm tình nguyện buông bỏ mạng sống, để cô thay thế.

Ở thế giới này, cô mang thân phận một cô gái mồ côi.

“Nóng quá…”

Ánh mắt Bạc Hằng khóa chặt vào đôi môi đỏ tươi kia như muốn rót mật. Những ngón tay dài thon, khớp xương rõ ràng kéo lỏng cà vạt, cổ hơi ngửa ra, đường gân xanh nổi hằn, làn da trắng mịn phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Nguyên Khương thoáng sững sờ, rồi lập tức đè vai anh xuống, đưa cho anh cốc nước màu hồng.

Bạc Hằng vô thức mở miệng, để làn nước mát chảy xuống cổ họng. Nhưng thay vì hạ nhiệt, ngọn lửa trong cơ thể anh lại càng cháy rực dữ dội hơn.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nguyên Khương đặt qua lớp áo trên vai anh. Bạc Hằng cắn răng chịu đựng:
“Nóng quá… Cô bỏ gì vào nước vậy?”

“Tôi… tôi không bỏ gì cả.” Giọng cô run rẩy, gương mặt đẹp đến mê hoặc bỗng thoáng nét bối rối, ánh mắt sợ hãi, bàn tay vô thức rụt lại.

Bạc Hằng nheo mắt, một tay siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh kia. Ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám bác sĩ đang co ro như chim sợ bão:
“Cút hết ra ngoài.”

Đám bác sĩ không dám thở mạnh, vội vàng liếc cô một cái đầy thương hại rồi ba chân bốn cẳng chạy ra, còn cẩn thận đóng cửa lại.

“Tôi thật sự không bỏ gì trong nước hết.” Đôi mắt phượng long lanh của Nguyên Khương ngập tràn hoảng sợ, thân hình run rẩy như con thú nhỏ bị dồn vào góc.

Nhìn cô gái đỏ mắt, căng thẳng chẳng khác gì chú thỏ con, đáy mắt đen thẳm của Bạc Hằng thoáng hiện một ý cười. Nhưng thuốc trong người càng lúc càng bùng phát, hơi thở anh trở nên gấp gáp. Anh đổi giọng, mềm mỏng dỗ dành:
“Bác sĩ Nguyên, lương một tháng của em bao nhiêu?”

“Sau khi trừ bảo hiểm, khoảng năm triệu.” cô đáp thật thà, không khí ngột ngạt trong căn phòng khép kín khiến đôi vai mảnh mai khẽ run.

Cô gái mặc sơ mi trắng ôm sát cùng váy bó đen, đôi chân dài trắng nõn trong đôi giày cao gót đỏ. Cách ăn mặc chẳng có gì đặc biệt, nhưng đường cong lại hoàn hảo đến mức mê hoặc – eo nhỏ, dáng hông tròn đầy…

Hơi thở Bạc Hằng càng lúc càng dồn dập, ngực như nghẹn lại. Anh thẳng thắn hỏi:
“Em có nghĩ đến chuyện đổi nghề không?”

“Đổi nghề gì?” Đôi mắt cô mở to, giống như con thú bị nhốt bất ngờ nghe tiếng xích xiềng.

“Làm vợ tôi.” Bạc Hằng gằn từng chữ, giọng khàn đặc. “Sau này toàn bộ tài sản nhà họ Bạc sẽ là của em. Tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có bạn gái. Năm nay tôi hai mươi bảy, vẫn giữ mình trong sạch.”

Nếu không lo dọa cô , có lẽ giờ phút này anh đã muốn nuốt trọn lấy cô gái đang ngồi trước mặt. Ngay bên dưới thôi, chính là chiếc giường.

Anh nhìn thấy gương mặt cô thoáng ngẩn ngơ, má ửng hồng như cánh đào non, liền không kìm được mà kéo mạnh, khiến cô ngã ngồi trên đùi mình.

Môi nóng bỏng của anh áp sát vành tai cô, hơi thở dồn dập phả vào nơi nhạy cảm:
“Nguyên Khương, Khương Khương… em nghĩ sao?”

“Tôi sẽ không ngoại tình. Tôi chỉ có mình em. Tất cả của nhà họ Bạc đều là của em.”

Đôi tay nhỏ bé của cô chống lên lồng ngực rộng rắn chắc kia. Ngón tay vô tình lướt qua cơ ngực rắn rỏi khiến cô hoảng hốt, mở to mắt:
“Thật chứ?”

Trước mắt anh là một cơ thể mềm mại, hương thơm ngọt ngào quấn lấy đầu mũi, đôi má ửng hồng, mắt ngấn nước, trong sáng tựa đóa hồng vừa hé nở trong buổi bình minh.

Càng nhìn, Bạc Hằng càng thấy khát khao.

Sao cô lại ngoan ngoãn thế này?

Anh chỉ muốn xé toạc lớp vải mỏng manh, vùi cả người cô vào trong lòng mình.

Dục vọng gào thét như con thú dữ sắp xé rách lớp lý trí cuối cùng. Bạc Hằng bóp nhẹ cằm cô , khàn giọng:
“Thật… được không?”

Nhìn thấy ham muốn cuồng loạn trong mắt người đàn ông, Nguyên Khương khẽ cong môi, bàn tay nhỏ nhắn vòng qua cổ anh:
“Bạc tổng, đã nói thì phải giữ lời.”

Bạc Hằng không thể kìm thêm nữa. Anh xé rách chiếc áo sơ mi trắng trên người cô , cắn lấy vành tai mỏng manh, thì thầm trong hơi thở bỏng rát: “Em là của tôi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play