Xuống xe đã hơn bốn giờ chiều, Sở Nhị Đản còn nhỏ lần đầu đi xa như thế, thằng bé buồn ngủ đến mức gật gù. Anh trai Sở thấy thế đành phải cõng thằng bé lên.
Lúc xuống xe, Sở Ngu định đi chợ mua bán ở nông trường mua lương thực, nhưng nhìn thấy tình hình này phải từ bỏ, đợi ngày mai sẽ đến.
Khi từ nông trường trở về, vì cầm nhiều đồ vật nên còn đi lâu hơn buổi sáng, trời đã bắt đầu tối.
Trong nhà cửa sân nửa mở, cửa sảnh chính rộng mở, vừa nhìn đã thấy hai người lớn hai người nhỏ vây quanh bàn gỗ ăn cơm.
Sở Ngu nhìn không chớp mắt, cầm đồ đi vào phòng, Sở Giang Sơn cõng Sở Nhị Đản đi phia sau, đúng lúc ngẩng đầu lên thấy Triệu Tú Liên nhìn qua.
Triệu Tú Liên lớn tiếng, mặc kệ hàng xóm có nghe được không, để bát xuống bắt đầu mắng: “Ôi, còn biết trở về đấy. Trẻ ranh to xác mỗi ngày không làm việc, chỉ biết ở bên ngoài lêu lổng, sinh ra thứ này đúng là tạo nghiệp lớn.”
Cha Sở vốn không có phản ứng, nghe thấy Triệu Tú Liên càng nói càng khó nghe, ông đổi sắc mặt ném bát cơm lên bàn: “Ăn cơm của bà đi, cơm không chặn nổi miệng à.”
Mặc dù Triệu Tú Liên đanh đá nhưng biết xem sắc mặt. Bà ta nghe thấy giọng điệu quở trách không vui của Sở Lập Nghiệp, mặc dù không vui nhưng vẫn nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Sở Giang Sơn nhìn cảnh tượng như người một nhà ở trước mặt, nhìn cha ruột không thèm nhìn mình một cái, trái tim lạnh hơn phân nửa. Anh ấy cong khóe miệng muốn cười lại nghe tiếng mở cửa “Kẹt kẹt” vang lên. Ngay sau đó nhìn thấy em gái cầm chậu mẻ, mặt ghét bỏ đi ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT