Anh ấy ôm chặt lấy cô, một tay vươn ra ngoài miệng cô, ý bảo cô không nên làm tổn thương chính mình.
Sở Ngu không có động tác, gắt gao nhắm mắt lại, hai anh em cứ như vậy ôm nhau, thẳng đến khi sắc trời dần sáng, thân thể mới thả lỏng lại. Sở Giang Sơn lấy ra thuốc ngủ cho Sở Ngu, đợi đến khi người ngủ mới nhẹ nhàng nâng ống quần nàng lên.
Vết máu đã sớm khô cạn cùng vết sẹo vảy dày đặc, cứ như vậy bại lộ trước mắt anh ấy, giống như đang cười nhạo anh ấy luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình có khả năng bảo vệ cô.
Cảm xúc đè nén đã lâu rốt cuộc không khống chế được nữa, hốc mắt Sở Giang Sơn phiếm hồng, cắn chặt môi dưới không dám phát ra âm thanh, anh ấy nhìn em gái cho dù lúc ngủ say cũng vẫn nhíu mày bất an, một lúc lâu sau nở nụ cười chế giễu.
Lúc Sở Ngu tỉnh lại là buổi chiều, Sở Giang Sơn xuống bếp làm một bàn cơm, gọi cô xuống, vừa đưa đũa vừa cười nói: “Mỗi ngày ở trong phòng cũng không có ý nghĩa gì, xuống hít thở không khí trong lành đi, buổi chiều hai chúng ta đi hoa viên câu cá.”
Vì bận tâm đến bệnh tình của cô, hai người đã lâu không tiến hành đối thoại dài như vậy, Sở Ngu sắc mặt tái nhợt cười cười, bĩu môi nói: “Tự mình mua cá, tự mình câu được. Sở Đại Căn Nhi, đầu óc anh như thế làm sao buôn bán được?” “Anh có tiền! Anh vui vẻ không được sao!” Sở Giang Sơn tức giận hừ một tiếng: “Anh là anh trai của em, ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng ăn cơm, ăn xong dẫn em đi câu cá.”
Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời chiếu rực rỡ, hai người thật sự ở bên ngoài câu cá cả buổi chiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play