"Chúng ta giao cho kho Ninh Châu à?" Giám đốc mua sắm nhìn lô bánh mì vừa ra lò rồi hỏi. Ngàn Biết Vị là một doanh nghiệp thực phẩm nổi tiếng của Long Hạ, có mười hai kho hàng hậu cần trên toàn quốc, kho Ninh Châu là kho gần tỉnh Cự Hồ nhất.
"Ừ." Lý Văn Khang lấy một chiếc bánh mì từ trên dây chuyền sản xuất. Đó là một chiếc bánh mì màu vàng óng cỡ lòng bàn tay, bánh mì nguyên vị không nhân, bên ngoài là bao bì trong suốt màu vàng kim, trên đó in hình bánh mì, góc dưới bên phải là logo [Phẩm chất lúa mì: Phong Sơn số 1].
Logo có màu trắng mờ, nếu không quan sát kỹ thì gần như không thể nhận ra. Kiểu bao bì trong suốt kết hợp với chữ màu nhạt này cũng là một phương thức đóng gói rất thường thấy trong ngành thực phẩm.
Lý Văn Khang nhìn một hồi rồi bóc chiếc bánh mì trong tay ra. Bánh mì xốp mềm, ăn vào miệng không bị ngán, lại còn có mùi thơm đậm đà của lúa mạch.
"Lô bánh mì này của chúng ta làm không tệ, công nhân cũng phản ánh là bánh mì rất dễ lên men." Giám đốc mua sắm lại gần Lý Văn Khang tranh công.
Lý Văn Khang liếc ông ta một cái: "Lần này miễn cưỡng cứu vãn lại được." Ông vốn tưởng lần này sẽ lỗ vốn, nhưng tỷ lệ ra bột của lúa mì từ chính phủ lại cao, tính ra thì cũng không lỗ.
Hai người bàn bạc một chút về các chi tiết vận chuyển, Lý Văn Khang nhìn túi bánh mì trong tay, dặn dò: "Đưa cho văn phòng của tôi một thùng." Ông đã mở xưởng bánh mì 20 năm, đây là lần đầu tiên cảm thấy bánh mì nhà mình ngon đến vậy. Ông đoán, chắc là do gần đây áp lực lớn, nên nhìn cái gì cũng thấy ngon.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT