Đến giờ ăn cơm.

Vưu Mễ cẩn thận nhìn khay thức ăn của mình.

Bò bít tết, gan ngỗng, súp nấm truffle, một vài món rau, trái cây... và một chiếc bánh kem cherry nhỏ.

Vưu Mễ bưng khay đứng dậy, đi vào một căn phòng nhỏ không có người, quay lưng về phía cửa sổ để ăn.

Ban đầu cậu nghĩ mình sẽ không ăn hết, nhưng khi miếng bò bít tết mềm mại tan trong miệng, tất cả sự thèm ăn bị kìm nén đều trỗi dậy. Miệng cậu tràn ngập hương vị tinh tế, dạ dày cũng ấm lên với cảm giác hạnh phúc. Đến khi định thần lại, thức ăn trên khay đã được cậu ăn sạch sẽ.

Cuối cùng, Vưu Mễ nhìn chiếc bánh kem nhỏ, cẩn thận cắt đôi nó.

Cậu thoải mái ăn hết một nửa, cho nửa còn lại vào hộp, mang ra đặt vào tủ bảo quản.

Người quay phim đang ăn cơm ở khu nghỉ ngơi của nhân viên nhà hàng liếc nhìn, chỉ nghĩ cậu ấy đã ăn no.

Buổi chiều, nhà hàng yên tĩnh hơn nhiều. Sau khi ghi hình bắt đầu, các khách mời hoặc là ở trong bếp sau, hoặc là đi mua nguyên liệu, hoặc là ra ngoài quảng bá hoạt động của nhà hàng.

Trong nhà hàng, ngoài chủ quán và nhân viên cố định, thì chỉ còn một số người quay phim đang ghi lại phản ứng của khách hàng.

Vưu Mễ ngoan ngoãn đứng trong hộp nhạc. Sự thỏa mãn từ đồ ăn ngon khiến cậu tràn đầy năng lượng. Đôi khi lâu quá không có ai đến vặn dây cót, chính cậu cũng muốn xoay tròn.

Đến giờ tan làm, ngày quay hình đầu tiên chính thức kết thúc. Các khách mời rời đi trước, nhân viên đoàn làm phim cũng lần lượt rời đi sau khi dọn dẹp xong trong nhà hàng.

Lương của Vưu Mễ được trả theo ngày. Sau khi nhận được hai tờ tiền mệnh giá nghìn tệ từ quản lý quán, cậu ngơ ngác một lúc, rồi cố gắng trấn tĩnh lại, trở về khu nghỉ ngơi lấy nửa chiếc bánh kem cherry còn lại trong tủ bảo quản.

"Vưu Mễ, ngày mai gặp lại nhé!" Quản lý quán mỉm cười nói với cậu.

“Vâng, ngày mai gặp lại ạ!”

Khi Vưu Mễ xách chiếc bánh kem nhỏ chạy ra ngoài, quả nhiên đã thấy Lâm Ân đang đẩy xe đạp đợi cậu ở ngã tư.

Cùng lúc đó, một người đàn ông từ khu nghỉ ngơi của nhân viên cũng bước ra.

Anh ta là người quay phim đã ăn cùng Vưu Mễ ở khu nghỉ ngơi vào buổi trưa. Lúc này, anh ta đang đứng trong khu vườn nhỏ, cầm máy quay, chuẩn bị quay một vài cảnh hoàng hôn.

Đột nhiên, hai bóng người xuất hiện trong ống kính đang di chuyển xuống.

Trong ống kính, nửa chiếc bánh kem nhỏ còn lại, được cắt ra và giữ lại vào buổi trưa, đang được Vưu Mễ giơ lên, như dâng bảo vật, đưa cho một cậu trai cao hơn mình rất nhiều, có xúc tu kia: 

“Ngon lắm! Mau nếm thử đi!”

Người quay phim sững sờ, chợt hiểu ra... Lúc đó đứa bé này không nỡ ăn hết.

Nhìn cảnh tượng ấm áp trong ống kính, vẻ mặt mệt mỏi của anh ta không khỏi dịu đi. Theo bản năng anh ta đã quay lại cảnh này.

Vưu Mễ thực sự quá vui sướng, tay nắm chặt hai nghìn tinh tệ kiếm được hôm nay, cùng Lâm Ân đi ngân hàng gửi tiền.

Cậu ngồi sau xe Lâm Ân, không ngừng kể những gì mình nhìn thấy và nghe được ở nhà hàng hôm nay.

Lâm Ân đặc biệt hưởng ứng, hỏi đủ mọi câu hỏi, nghe thấy khách mời trong quán cảm thán món ăn nào đó tăng giá nhiều mà vẫn rẻ thì cười ha hả.

Vào đến khu vực sầm uất nhất trung tâm thành phố, Lâm Ân giảm tốc độ đạp xe, Vưu Mễ cũng phấn khích nhìn ngang ngó dọc, không nói gì nữa.

Đi ngang qua một tòa nhà thương mại, Lâm Ân cảm thán: 

“Nghe nói những người làm việc ở đó, tiền kiếm được gần như không tiêu hết.”

Vưu Mễ lập tức nhìn qua.

Tòa nhà cao chọc trời đó trong mắt cậu như một cái thang lên trời, to lớn và đáng sợ. Cánh cửa lớn của tòa nhà khổng lồ như cái miệng quái vật, từ bên trong tuôn ra đủ loại người Tư Nạp mặc vest chỉnh tề.

Ai nấy trong bọn họ đều trông rất thông minh, tài giỏi và nổi bật.

Thấy Vưu Mễ lâu rồi không nói gì, Lâm Ân thắc mắc quay đầu lại, chỉ thấy cậu bé ngồi phía sau đang say sưa nhìn những người ưu tú qua lại trong đám đông, anh ngẩn ra, trong lòng cảm thấy chua xót cho cậu nhóc này.

Những người như họ, vĩnh viễn không thể làm việc ở nơi như vậy. Anh nói với giọng buồn bã: 

“Phải tốt nghiệp Học viện Đế Quốc mới có thể làm việc ở đó.”

Vưu Mễ theo bản năng hỏi: “Vậy làm thế nào để vào Học viện Đế Quốc?”

Lâm Ân cười khổ một tiếng: “Học viện Đế Quốc là nơi quý tộc đến, còn những thường dân như chúng ta, chỉ có thể nhập học sau khi thức tỉnh kỹ năng và vượt qua bài kiểm tra thôi.”

“...Kỹ năng?”

"Đó là những kỹ năng cấp cao mà người Tư Nạp bình thường không thể làm được, ví dụ như một số tướng quân, họ có kỹ năng chiến đấu có thể biến thành dạng cơ giáp trên chiến trường..." 

Lâm Ân kiên nhẫn kể, đột nhiên đùa giỡn: “Nếu là tôi, tôi muốn có kỹ năng biến ra tiền... Nhưng bây giờ người Tư Nạp thức tỉnh kỹ năng ngày càng ít đi. Người Tư Nạp có thể thức tỉnh kỹ năng, bản thân họ đã được coi là thiên tài rồi, dù không vào Học viện Đế Quốc, ở ngoài cũng là người được săn đón.”

Vưu Mễ nửa hiểu nửa không: “Hơi giống phép thuật.”

“Ha ha ha... Cậu cũng có thể hiểu như vậy.”

Vưu Mễ nhìn kỹ tòa nhà thương mại đó. Đến ngân hàng xuống xe, cậu cúi đầu đưa tay ra, đột nhiên dùng sức vào không khí.

Lâm Ân đỗ xe xong, đi tới liền thấy Vưu Mễ nhăn mày, dùng sức nắm chặt tay.

Anh ngẩn ra, lập tức nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người cách đây không lâu, không kìm được cười lên: 

“Mễ Mễ, cậu đang kích hoạt kỹ năng của mình đấy à?”

Vưu Mễ lập tức định thần lại, cậu vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng lắc đầu.

Giả trang thành quái vật lâu như vậy, vừa rồi suýt chút nữa đã thật sự coi mình là người Tư Nạp luôn rồi.

---

So với những công việc trước đây, công việc làm "diễn viên" ở nhà hàng Galo đối với Vưu Mễ đã được coi là rất nhẹ nhàng.

Từ ngày thứ hai trở đi, Vưu Mễ đã thành thạo hơn, đóng vai vũ công trên hộp nhạc càng thêm sống động.

Cho đến khi kết thúc ghi hình, cậu vẫn không hề nói chuyện với bất kỳ ai trong giờ làm việc.

Những chuyện như làm đổ nguyên liệu thô bị trừ tiền ở nhà máy nội thất trước đây, hoàn toàn không xảy ra!

Ba ngày làm việc như mơ sắp kết thúc rồi.

Tập chương trình này sẽ được phát sóng sau một tuần. Vào ngày ghi hình cuối cùng, Joseph không rời đi ngay như thường lệ. Anh ta ngồi ở bàn ăn không có khách để chỉnh lại trang y phục, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Vưu Mễ trên hộp nhạc, cho đến khi cấp dưới đến nhắc nhở, anh ta mới mỉm cười đứng dậy rời đi.

Đến giờ tan làm, Vưu Mễ rời khỏi hộp nhạc, thay lại quần áo của mình.

Quản lý và nhân viên quán lưu luyến chào tạm biệt cậu, nhưng dù có tiếc nuối đến mấy, thì thân hình nhỏ bé như vậy cũng không thích hợp làm phục vụ trong nhà hàng.

Họ nhìn theo Vưu Mễ xách hộp sữa nhân viên được nhà hàng tặng, chạy nhảy lên bậc thang vườn, đi về phía ngã tư…

Bây giờ Vưu Mễ đã có tiền rồi!

Sáng sớm hôm sau, cậu cùng Lâm Ân đến cửa hàng mua một chiếc quang não có thể điều chỉnh kích thước theo cổ tay mình, rồi cầm thẻ mua sắm nhà hàng tặng cùng nhau đi mua sắm.

Trong cửa hàng người ra kẻ vào, Lâm Ân sợ Vưu Mễ bị những người Tư Nạp khổng lồ va phải, dứt khoát đặt cậu vào xe đẩy hàng mà đẩy đi. Vưu Mễ muốn mua gì, đứng trong xe đẩy chỉ một cái, anh sẽ giúp lấy xuống.

Lâm Ân cũng đã nhận lương tháng này, họ trao đổi quà cho nhau.

Vưu Mễ mua cho Lâm Ân một chiếc thẻ game mà anh vẫn luôn muốn. Lâm Ân mua cho Vưu Mễ một bộ đồ trang trí nhà búp bê mô phỏng, bên trong có rèm cửa, giường nhỏ, ghế sofa nhỏ, bàn ghế nhỏ và cả giấy dán tường.

"Trước đây tôi thấy cái này, liền nghĩ nó rất hợp để đặt trong căn nhà gỗ nhỏ của cậu," Lâm Ân cười nói.

Bộ đồ này đối với cậu là một món đồ lớn. May mắn thay, sau khi mua sẽ có người chuyên chở đến tận nhà. Vưu Mễ ngạc nhiên sờ vào bao bì một lúc lâu, rồi mới nhìn sang các bộ đồ búp bê khác.

Có một bộ đồ tên là Tủ quần áo của Hoàng tử, là sản phẩm liên quan đến một con búp bê người mẫu nam cao một mét bảy, bên trong có đủ loại quần áo: vest, đồ thể thao, đồ ngủ, áo khoác gió... và một số trang phục bốn mùa.

Nhìn giá cả, rồi nhìn lại thẻ mua sắm của mình, Vưu Mễ không ngần ngại mua ngay.

Về nhà, bộ đồ búp bê của Vưu Mễ đã được giao đến tận cửa. Lâm Ân giúp cậu "trang trí" xong căn nhà gỗ rồi mới vui vẻ đạp xe rời đi.

Sau khi Lâm Ân đi, Vưu Mễ dọn dẹp nhà cửa xong liền ra khóa cửa lại. Cậu nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, rồi lặng lẽ đi ra khỏi khu chung cư.

Cậu dùng quang não mở bản đồ, một mình đi về phía chợ đen dưới lòng đất.

Chợ đen dưới lòng đất nằm ở nơi hẻo lánh nhất của khu vực trung tâm. Vưu Mễ còn đi nhầm đường giữa chừng, khi tìm thấy lối vào chính xác thì trời đã gần chiều rồi.

Tình hình trong chợ đen hoàn toàn khác so với những gì cậu tưởng tượng. Không có côn đồ, không có môi trường bẩn thỉu lộn xộn. Cả khu phố đều rất yên tĩnh và sạch sẽ. Nếu có ai nói đây là một khu phố thương mại bình thường, Vưu Mễ sẽ không nghi ngờ.

Cậu bước vào một cửa hàng tồi tàn, cửa hàng này rõ ràng đã tồn tại rất lâu đời, đẩy cửa một cái cũng phát ra tiếng kẽo kẹt lớn.

Trong cửa hàng có một ông lão râu trắng với đôi cánh màu nâu đang ngồi.

Vưu Mễ kìm nén sự sợ hãi đi đến: “Chào ông, cháu muốn mua...”

"Mua gì?" Ông lão đánh giá bóng người nhỏ bé trước mặt: “Tiền mang đủ rồi chứ? Cửa hàng này không bán chịu đâu.”

"Mang đủ rồi," Vưu Mễ nói, “Mua sừng, đuôi, tai...”

Ông lão lại liếc nhìn cậu: “Bản thể bị thương à? Mua chân tay giả?”

"...Vâng." Cậu nói, nhìn về phía những vật thể đáng sợ trưng bày trên tường.

"Những thứ đó đều là đắt nhất, giá như thế này." Ông lão giơ một ngón tay.

Vưu Mễ vội vàng nói: “Cháu chỉ cần loại bình thường thôi.”

Ông lão không nói hai lời quay người mở tủ phía sau. Cánh cửa tủ mở ra, lộ ra đủ loại sừng, chân tay giả, tai giả, đuôi giả.

Sừng là đáng chú ý nhất, có sừng ác thú, sừng dị dạng, sừng hươu, sừng bò Tây Tạng, và đủ loại sừng kỳ quái thậm chí còn sắc bén như lưỡi dao…

Vưu Mễ cúi người cẩn thận nhìn một lúc. Cậu chọn một cặp sừng thú dữ trông khá đáng sợ đeo lên, còn chưa đi đến gương đã bị đè nghiêng ngả.

Ông lão vội vàng gỡ xuống giúp cậu: “Cái này không được, mua mấy thứ này đừng ham to, cháu phải tìm kích thước phù hợp với mình, nếu không thì đeo hàng ngày cũng không thoải mái.”

Vưu Mễ đỏ mặt nói lời cảm ơn, lần này chọn sừng hươu, nhưng vẫn rất nặng…

Ông lão thấy cậu thử đeo hết sừng này đến sừng khác, hầu hết các cặp sừng đều rất nổi bật trên đầu cậu... Ông ta vuốt râu suy nghĩ một lúc, bảo Vưu Mễ đợi một lát, rồi quay vào nhà lục tìm.

Một lúc sau, ông lão cười tủm tỉm cầm một cặp sừng cừu non nhỏ xíu, tròn trịa đi ra: 

“Chính là cái này! Cặp sừng này nhỏ quá, không ai mua nên tôi để trong đó, cứ tưởng sẽ thành đồ bỏ đi... Cháu có muốn thử không?”

Vưu Mễ nhận lấy cặp sừng đó, cẩn thận đeo lên đầu, thật bất ngờ là nó vừa vặn!

Cậu lúc thì cúi đầu lúc thì ngẩng đầu, cuối cùng còn nhảy thử. Dù cử động thế nào, thì cặp sừng trên đầu cũng không hề khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Trong gương, đôi mắt đen láy lấp lánh chăm chú nhìn mình, cặp sừng cừu non nhỏ nhắn trên đỉnh đầu và khuôn mặt không hề có vẻ hung dữ phía trên khẩu trang như hòa làm một.

Rõ ràng là yếu ớt như vậy, nhưng ánh mắt như cừu non lại tụ tập sức sống mãnh liệt.

Ông lão sững sờ, không kìm được khen ngợi: 

“Hoàn toàn không nhìn ra là giả, hay là lấy cái này đi? Rất hợp với cháu!”

"Được." Vưu Mễ khó khăn lắm mới tìm được cặp sừng phù hợp với mình. Mặc dù không mua được cặp sừng quái vật đáng sợ nhất mà mình mong muốn, nhưng kết quả có được "giấy thông hành quái vật" như vậy vẫn khiến cậu rất vui. Cậu tiếp tục mua tai cừu và đuôi đi kèm, trả tiền xong liền đeo sừng đi thẳng.

Tuy nhiên, vừa rời khỏi cửa hàng đó không lâu, Vưu Mễ đã bị một bóng dáng khổng lồ chặn đường.

Nhìn cái bóng khổng lồ đáng sợ trên mặt đất, Vưu Mễ cố gắng giữ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên. Đó là một người phụ nữ có thân dưới là rắn, thân trên là người. Đôi mắt cô ta gần như phát sáng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào "người sừng cừu" nhỏ bé này: 

“Trời ơi, trên đời này hóa ra thật sự có người nhỏ bằng búp bê!”

Vưu Mễ căng thẳng đến cực độ, cậu cúi đầu quay người định chạy, còn chưa chạy được hai bước đã bị cái đuôi rắn quấn lấy.

Mặt Vưu Mễ trắng bệch, run rẩy định ấn vòng tay báo động.

Cô gái rắn thấy vậy thì  vội vàng giải thích: 

“Đừng đừng đừng! Tôi không phải kẻ xấu! Tôi chỉ muốn cậu đừng đi vội, muốn hỏi cậu có muốn đến cửa hàng của tôi làm người mẫu không thôi! Cậu tuyệt đối đừng ấn!”

"...Người mẫu?" Vưu Mễ lập tức quên đi nỗi sợ hãi.

Cô gái rắn thu đuôi về, phấn khích nói: “Đúng! Người mẫu búp bê mô phỏng! Tôi chưa bao giờ thấy ai có kích thước bằng búp bê mô phỏng trong cửa hàng của tôi, đáng yêu quá... Chào cậu, tôi tên là Vera. Cậu có muốn đến cửa hàng của tôi xem thử không?”

Vưu Mễ theo Vera bước vào tòa nhà hai tầng nhỏ bên cạnh.

Đây quả thật là một cửa hàng búp bê mô phỏng, nhưng so với các cửa hàng búp bê bình thường bên ngoài, sở dĩ nó nằm trong chợ đen là vì tất cả các búp bê bán ở đây đều có hình dạng người hoàn hảo – hành tinh Tư Nạp có luật cấm bán búp bê mô phỏng hình dạng người hoàn hảo.

Vera: “Nhưng mọi người đều thích hình dạng người hoàn hảo mà, nếu không thì tại sao lại theo đuổi hình dạng giống người nhất chứ? Chúng tôi kinh doanh rất tốt, khách hàng mua búp bê mô phỏng cũng chỉ mua quần áo và phụ kiện ở cửa hàng chúng tôi. Đôi khi chúng tôi còn quay một số MV quảng cáo nữa. Người mẫu rất khó tìm, búp bê mô phỏng lại không thể tạo ra nhiều biểu cảm và hành động tinh tế hơn... Cậu đúng là món quà trời ban cho chúng tôi!”

Vưu Mễ mím môi không nói gì.

Vera: “Không có kinh nghiệm cũng được, cậu quay vài lần là biết ngay thôi.”

Vưu Mễ nhíu mày: “Vậy tôi có bị bắt không?”

Vera ngẩn ra, im lặng vài giây rồi phá lên cười ha hả, gần như cười đến tắc thở.

“Cậu, cậu đáng yêu quá đi... Nơi này tuy là chợ đen, nhưng đã hoạt động hàng trăm năm rồi, thậm chí còn có một số nguyên soái, tướng quân xuất thân từ đây! Cậu hoàn toàn có thể coi đây là khu vực đặc biệt của thủ đô. Nơi này nằm trong vùng xám, ngay cả một số quý tộc thậm chí hoàng tộc thỉnh thoảng cũng đến... Yên tâm đi, chỉ cần cậu không gây ra án mạng ở đây, cơ bản sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vưu Mễ: “Nhưng luật pháp của hành tinh Tư Nạp không cho phép mà.”

Vera thấy cậu nghiêm túc như vậy, đành dùng quang não tìm ra điều luật đó cho cậu xem: 

“Dù thật sự có chuyện xảy ra, cũng chỉ truy cứu trách nhiệm của chủ tiệm thôi, cậu hoàn toàn không cần lo lắng. Hơn nữa, với thân hình nhỏ bé như cậu, muốn tìm công việc dài hạn ở bên ngoài, chắc không dễ dàng gì đâu nhỉ?”

Câu nói này đã chạm đến trái tim của Vưu Mễ, cậu càng mím môi chặt hơn.

Các công việc, công cụ và môi trường ở đây đều được thiết kế theo kích thước của hầu hết người Tư Nạp bình thường. Với thân hình nhỏ bé của cậu, trong môi trường như vậy quả thực không thể làm tốt và nhanh bằng người Tư Nạp bình thường.

Những công việc như hộp nhạc trước đây chỉ là ngắn hạn và thỉnh thoảng mới có, nhưng cậu muốn định cư ở đây, sống lâu dài.

Một lúc sau, Vưu Mễ đồng ý lời mời làm việc của Vera.

Hai người trao đổi thông tin liên lạc, hẹn ngày mai bắt đầu đi làm.

Trở về nhà, Vưu Mễ không kìm được soi gương đi đi lại lại. Cậu rất hài lòng với cặp sừng mới mua, vì quá tò mò, cậu còn dùng tay chọc mấy lần. Cặp sừng khi đeo rất chắc chắn, hoàn toàn không có chuyện chọc nhẹ là rơi ra.

...Cuối cùng thì không cần phải đeo khẩu trang nữa rồi.

Nhìn cặp sừng một lúc, sự chú ý của Vưu Mễ không khỏi chuyển sang mái tóc của mình.

Tóc cậu đã dài ra một chút, dùng tay túm lại, gần như có thể buộc được một cái đuôi ngựa nhỏ rồi.

Ngày mai sẽ đi làm người mẫu, cậu cần quản lý hình ảnh của mình.

Nghĩ là làm, cậu lục lọi ngăn kéo tìm chiếc vé tắm công cộng mà nhà hàng Galo tặng, rồi lấy ra một cái giỏ và quần áo mới, thu dọn đồ đạc, Vưu Mễ với cặp sừng cừu non và chiếc giỏ đầy ắp đồ đi đến nhà tắm công cộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play