Vưu Mễ về nhà trước khi trời tối.

Khu dân cư thủ đô có an ninh rất tốt, hiếm khi xảy ra các vụ án nghiêm trọng vào ban đêm. Tuy nhiên, bây giờ Vưu Mễ là người không có giấy tờ tùy thân, thân hình lại quá nhỏ bé. Dù không gặp phải kẻ xấu, nhưng cậu vẫn sợ , lỡ không may bị những người ngoài hành tinh to lớn đi đường không nhìn thấy mà giẫm chết thì sao.

Về vấn đề hộ khẩu, trước đây Vưu Mễ đã tìm hiểu kỹ càng trên quang não của Lâm Ân.

Các khu vực khác nhau trên hành tinh Tư Nạp rất phức tạp, có vô số loài quái vật. Mặc dù họ có thói quen sinh hoạt giống con người, nhưng thường không được quản lý thống nhất.

Ngoài khu vực trung tâm lớn nhất là thủ đô, còn có núi non, sa mạc, băng nguyên... và thậm chí cả những vùng dung nham nơi người dân Tư Nạp sinh sống.

Còn Lâm Ân thì lầm tưởng rằng vùng hoang vu Khí Đen mà Vưu Mễ từng ở là nơi có môi trường sống khắc nghiệt nhất, gần như không có người Tư Nạp sinh sống.

Người Tư Nạp ở các khu vực khác nhau thì thói quen sinh hoạt và hình dáng bên ngoài cũng khác nhau.

Thông thường, người Tư Nạp bên ngoài khu vực trung tâm sẽ không đến thủ đô sinh sống. Nếu gia đình bị hủy hoại hoặc không thể sống sót, họ cần phải làm việc đủ một tháng ở thủ đô mới được đăng ký hộ khẩu.

Vưu Mễ rất tự tin vào bản thân, mặc dù cậu liên tục đổi việc, nhưng cậu đã làm việc được một tuần rồi!

Vưu Mễ thở hổn hển đi đến căn nhà nhỏ của mình, cậu khóa xe đẩy và nhà gỗ lại với nhau, sau đó mang túi xách, hộp cơm và mấy quả táo vào nhà.

Quả táo ta là Lâm Ân tặng cậu, to gần bằng nửa cái đầu cậu.

Vưu Mễ thường tránh mặt người Tư Nạp khi ăn cơm, nhưng trong nhà quá ngột ngạt. Lúc này trời đã tối, ăn ở ngoài cũng không lo bị phát hiện.

Tuy nhiên, để đề phòng, cậu vẫn tìm một chiếc mũ để đội lên.

Cậu ngồi trên sàn ngoài nhà gỗ ăn ngon lành, mùi hương thoang thoảng toả ra từ bồn hoa là nước hoa tự nhiên.

Đang ăn thì cậu cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình, Vưu Mễ từ từ ngẩng đầu lên, thì ra là một cái đầu khổng lồ thò ra từ cửa sổ của tòa nhà cao tầng.

Cô bé có hai tai hổ, đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn cậu: “Mễ Mễ... Em có thể xuống ôm anh được không?”

Đó là Lily, con gái của chủ ngôi nhà này.

Ban đầu , Vưu Mễ định vận chuyển căn nhà gỗ của mình đến khu ổ chuột của Lâm Ân, nhưng khi đi qua căn nhà này thì cậu tình cờ thấy biển báo điện tử tuyển bảo vệ ở cổng. 

Vậy nên Vưu Mễ đã ứng tuyển, nhưng với thân hình nhỏ bé đứng trước chủ nhà to lớn vạm vỡ, đương nhiên là cậu bị từ chối.

Bước ngoặt chính là Lily, Lily vừa nhìn thấy Vưu Mễ đã kinh ngạc, ban đầu cô bé còn tưởng bố mẹ mình mua cho mình một con búp bê người máy. Dù bố mẹ giải thích thế nào, Lily cũng bắt Vưu Mễ phải ở lại.

Vưu Mễ thấy họ khó xử, liền đề nghị: “Cháu sẽ không ở trong phòng bảo vệ. Nhà của cháu rất nhỏ, có thể đặt phía sau bồn hoa. Các bác có thể cho cháu thử làm một thời gian xem sao.”

“...”

Bố mẹ Lily đâu dám để cậu thử, một cậu bé nhỏ xíu như vậy, chắc còn không đánh lại mèo hoang. Nhưng sau khi con gái họ chuyển trường thì cứ buồn rầu, đây là lần đầu tiên nó tỏ ra hứng thú với người ngoài như vậy... Vì muốn con gái vui vẻ, họ đành để Vưu Mễ đặt nhà gỗ trong sân tạm trú, còn họ thì thuê bảo vệ khác.

Nhà gỗ của Vưu Mễ nhờ vậy mà ổn định, nằm trong sân của người Tư Nạp, ít nhất sẽ không bị đuổi đi, hơn nữa còn có thêm chú chó sói mới đến làm bảo vệ, càng an toàn hơn.

"Mễ Mễ!" Lily đã chạy xuống, nói những lời ngây thơ: 

“Anh vừa ăn là khuyết điểm lại chạy lên đầu rồi à? Hay quá... Em có thể đút anh ăn không?”

"...Anh tự ăn được." Vưu Mễ không biết có phải ảo giác của mình không, đứa bé này dường như coi cậu là thú cưng... Cậu cúi đầu tiếp tục ăn.

Lily cũng không đi, ngồi xổm một bên chăm chú nhìn cậu ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng lại cười "hê hê": “Mễ Mễ...”

Vưu Mễ bị cô bé chọc cho nổi da gà, ăn xong hộp cơm, liền lập tức lấy quả táo ta ra rửa sạch, cắt làm đôi, một nửa đưa cho Lily: 

“Trời tối rồi, em mau về nhà đi.”

Lily một ngụm nhai nát nửa quả táo ta, sau đó ngồi xổm nhìn cậu dùng thìa múc nửa quả táo ta còn lại để ăn, vui sướng đến mức hai tai cũng rung động: 

“Dễ thương quá!”

Vưu Mễ ăn hết quả táo ta, Lily mới lưu luyến quay về nhà.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, dùng nước nóng của nhà Lily tắm rửa thật nhanh chóng, về nhà khóa cửa lại, dưới ánh đèn nghiên cứu chiếc vòng tay báo động mới mua.

Chiếc vòng tay được tặng kèm một tài khoản có thể lưu trữ tinh tệ, cậu định ngày mai sẽ gửi hết tiền mặt vào đó.

Kiếm tiền tuy là mệt, nhưng Vưu Mễ ngạc nhiên khi phát hiện mình dễ dàng tiết kiệm tiền hơn người Tư Nạp bản địa. Hiện tại cậu không có chi phí thuê nhà và quần áo, còn ăn uống thì mỗi lần chỉ cần mua phần nhỏ nhất là có thể ăn được ít nhất hai bữa!

Vưu Mễ đeo chiếc vòng tay báo động vào, đây là chiếc vòng tay cỡ nhỏ nhất của cửa hàng đó, nhưng vẫn hơi rộng. Cậu tự sửa lại dây đeo một chút, lúc này mới không bị lỏng lẻo nữa.

Chiếc vòng tay báo động được liên kết với quang não của Lâm Ân. Khi có chuyện xảy ra, chỉ cần nhấn nút báo động, vòng tay sẽ giúp cậu báo cảnh sát và gửi định vị khẩn cấp của cậu đến quang não của Lâm Ân, giúp người kia tìm thấy cậu ngay lập tức.

Trước khi ngủ, Vưu Mễ lấy cuốn sổ làm việc mà nhà máy nội thất tặng, viết xuống thứ tự ưu tiên để định cư trên hành tinh Tư Nạp:

1.  Sừng quái vật

2.  Quang não

3.  Thuê nhà

4.  Mua nhà…

Khi có nhà riêng, Vưu Mễ đeo sừng quái vật sẽ trở thành một thành viên thực sự ở đây.

---

Sáng hôm sau, vừa hừng đông, Vưu Mễ đã mang ví đi gửi tiền.

Nhìn số tiền tiết kiệm hiển thị trên màn hình, Vưu Mễ tràn đầy cảm giác thành tựu. Ra ngoài, cậu lấy bản đồ ra, đi đến nhà hàng cao cấp mà tờ rơi điện tử hôm qua đã nói, chuẩn bị phỏng vấn.

Nhà hàng đó nằm ở khu vực sầm uất của thành phố, Vưu Mễ chưa từng đến đó. Cậu vừa xem bản đồ vừa hỏi đường, đang loay hoay ở một ngã ba hẹp để xem nên đi đường nào thì một cái bóng đen khổng lồ bất ngờ bao trùm lấy cậu.

Vưu Mễ ngập ngừng ngẩng đầu nhìn lên.

Ngay phía trước, một người Tư Nạp có thân hình cực kỳ to lớn đang đi tới. Điều quan trọng nhất là người Tư Nạp này không có chút hình dáng con người nào. Thân hình anh ta méo mó, trên da có những vết sọc màu nâu, so với hình dáng thú vật của đa số người Tư Nạp, người này càng giống một con quái vật đáng sợ mà Vưu Mễ từng thấy trong phim siêu nhân hơn…

Đây là một người Tư Nạp có hình dạng quái vật hoàn toàn!

Vưu Mễ nhất thời quên mất cách di chuyển, cứng đờ tại chỗ.

Những người Tư Nạp đi đường vội vàng né tránh.

Con quái vật đi một bước đã đến trước mặt Vưu Mễ.

Vưu Mễ sợ hãi đến run rẩy, cậu nghĩ con quái vật này đã để ý đến mình, người nhỏ bé nhất trong đám đông, và sẽ đến bắt nạt cậu.

Vưu Mễ lưỡng lự nhìn chiếc vòng tay báo động, rồi đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quái vật cũng đang run rẩy trên mặt kính của chiếc vòng tay báo động.

“...”

Cậu còn chưa định thần lại, liền nghe thấy con quái vật nói: 

“Hình dáng con người của bạn thật đẹp... Bạn thấy vẻ tàn tật của tôi rất buồn cười à? Nên cố tình chặn đường tôi?”

Vưu Mễ ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra ngã ba rất hẹp, nếu cậu không nhường đường, con quái vật muốn đi qua chỉ có thể bước qua người cậu... Cậu vội vàng né sang một bên: 

“Xin lỗi!”

Đúng lúc này, một chiếc xe đạp đang lao nhanh đến thắng gấp bên cạnh cậu. Hai xúc tu "vù" một cái đã nhấc bổng Vưu Mễ lên yên sau. Lâm Ân quay sang con quái vật nói: 

“Cậu ấy vừa nãy bị ngẩn người, tuyệt đối không có ý coi thường anh đâu!”

Con quái vật im lặng bỏ đi.

Lâm Ân chở Vưu Mễ bắt đầu đạp xe trở lại: “Biết ngay cậu sẽ lạc đường mà, để tôi chở cậu đi phỏng vấn nhé!”

Vưu Mễ: “Cậu còn phải đi làm...”

Lâm Ân: “Còn một tiếng nữa, kịp mà!”

Vưu Mễ nói lời cảm ơn, rồi nhỏ giọng hỏi: “Người vừa nãy... bị tàn tật chỗ nào vậy?”

Mặc dù là một con quái vật đáng sợ, nhưng rõ ràng có thể đi lại, nói chuyện, nhìn đường mà…

Lâm Ân khựng lại, kinh ngạc: “Mễ Mễ, cậu chưa từng thấy người Tư Nạp tàn tật bao giờ à?”

Vưu Mễ không nói gì.

Lâm Ân cười nói: “Quả nhiên là lớn lên một mình ở nơi hoang dã... Mễ Mễ, người Tư Nạp yếu nhất cũng có khả năng biến hình thành người bẩm sinh. Khi một người Tư Nạp hoàn toàn không thể biến thành người, bất kể là do bệnh bẩm sinh hay bị thương sau này, đối với chúng tôi, đều được coi là tàn tật.”

Nghe anh nói vậy, Vưu Mễ cũng hiểu ra phần nào, nhưng vẫn không hiểu: 

“Dù không thể biến thành người, cuộc sống cũng sẽ không bị ảnh hưởng chứ?”

Lâm Ân: “Sao lại không? Người Tư Nạp tàn tật sẽ bị rất nhiều công việc yêu cầu hình dáng con người từ chối, vì vậy chợ đen mới có việc sản xuất và bán da người giả... Nhưng đồ giả dù sao cũng là đồ giả, người Tư Nạp không thể biến hình rất khó tìm được bạn đời đấy.”

Vưu Mễ cúi đầu suy tư, ở một mức độ nào đó, cậu và người Tư Nạp tàn tật rất giống nhau.

Là con người duy nhất trên thế giới này, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không có bạn đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play