Dù là kỳ thi, cũng không cần phải ở trong khu vực dừng máy cả ngày.

Sau khi giải quyết bữa trưa trong một phút, có người đề nghị đến khu mỏ xem thử, Văn Khiêm rất hào hứng, kéo Thời Vận theo, sau đó cô mặt dày kéo cả Giang Dự Phong đi cùng.

Học thần có vẻ như từ chối, nhưng hai chân lại thành thật đi theo.

Khu mỏ không có gì thú vị, nhưng những học viên quân sự chưa từng trải đều thấy cái gì cũng mới mẻ.

Công việc ở mỏ thường bao gồm khai thác và vận chuyển quặng, cơ giáp khai thác cao năm mét giơ cao mũi khoan từ tính, máy vận chuyển thoăn thoắt qua lại, người lái điều khiển cánh tay cơ khí thu thập quặng.

Hồng Ái mù mịt, ánh mặt trời chiếu xuyên qua Hồng Ái từ trên cao, lại có thêm vài phần tươi mới của nắng sau mưa.

Tất nhiên, đây chỉ là ảo giác.

Hồng Ái loãng đi một chút dưới ánh nắng mặt trời, rồi nhanh chóng tụ lại từ những nơi không có ánh nắng chiếu tới. Kính bảo hộ tăng tầm nhìn, nhưng cũng có hạn.

Mọi người đều cảm thấy nhiệt độ ở khu mỏ dường như quá thấp, mặc đồ bảo hộ vẫn thấy hơi lạnh, không giống như đang chuyển từ hè sang thu, mà ngược lại, đang chuyển từ lạnh sang đông, rõ ràng sáng nay còn chưa có cảm giác này.

Hứa Đồ, nhân viên phụ trách tiếp đón các học viên quân sự ở khu mỏ, giới thiệu khu vực khai thác và cách khai thác.

Một cơn gió mát thổi từ trong rừng, Hồng Ái dày đặc, tầng tầng lớp lớp ập đến, giống như những ngọn đồi nhấp nhô sóng hoa dưới làn gió xuân.

Thời Vận kéo mũ đồ bảo hộ, nghe tiếng vạt áo bay phần phật, rõ ràng xung quanh toàn là Hồng Ái, nhưng cô lại có cảm giác sảng khoái, năng lực tinh thần vừa bị cô vắt kiệt sức không lâu trước đó như được ăn thuốc bổ, tụ tập trên bề mặt cơ thể cô, nhảy nhót không ngừng.

Đột nhiên có người kêu lên: "Đồ bảo hộ của cậu sao lại bị rách thế này?"

Thời Vận theo bản năng nhìn sang.

Là thành viên của nhóm Tô Ngữ Hân, hình như tên là Thẩm Viên, là một học bá trong lớp Cơ giáp, rất coi thường nguyên chủ, thường xuyên chế giễu cô, nói cô làm mất mặt nguyên soái Thời Dịch.

Đồ bảo hộ ở chân cậu ta bị rách một lỗ, Hồng Ái theo khe hở bám vào bề mặt cơ thể cậu ta, lặng lẽ ăn mòn năng lực tinh thần của cậu ta.

Hứa Đồ, nhân viên dẫn đoàn, giật mình. Thợ cơ giáp của trường Quân đội Đông Thanh là tinh anh tương lai của Liên bang, tổn thất một người, khu mỏ sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề.

Anh ta lập tức túm chỗ rách lại, thắt nút chặt, bình tĩnh nói: "Không sao, trong thời gian ngắn như vậy sẽ không gây ra tổn thương."

Việc Hồng Ái ăn mòn năng lực tinh thần cũng bị giới hạn về thời gian, chỉ khi tiếp xúc với Hồng Ái trong thời gian dài mới gây ra tổn thương không thể phục hồi.

Tiếp xúc với Hồng Ái trong thời gian ngắn chỉ gây chóng mặt, sốt, nghỉ ngơi cho tốt là có thể loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực.

Mọi người không còn tâm trạng khám phá khu mỏ nữa, chuẩn bị quay trở lại.

Mười mấy người vội vã bước đi, nhưng Hồng Ái lại như bị một lực lượng nào đó thúc đẩy, cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng bao vây, tầm nhìn khoảng năm mươi mét lập tức bị thu hẹp xuống dưới ba mươi mét.

Có người hoảng sợ, vội vàng nói: "Chuyện gì vậy? Sao Hồng Ái lại vây quanh chúng ta?"

Không chỉ vậy, xung quanh còn vang lên tiếng sột soạt lúc to lúc nhỏ, giống như một loài động vật chân đốt nào đó đang bò trên lá cây, liên miên không dứt.

Hứa Đồ giàu kinh nghiệm nhận ra điều gì đang xảy ra, vội vàng nói: "Không ổn rồi, là Xích Tinh Thiên Túc*, mọi người cẩn thận, đừng để bị chúng cắn!"

*Loài rết khổng lồ màu đỏ, tiết ra Xích Tinh Tố tạo thành Hồng Ái

Xích Tinh Thiên Túc là loài sinh vật đặc hữu của hành tinh Hồng Ái, cũng là sản phẩm sau khi vũ trụ bị bức xạ lớn. Vào mùa hè nóng bức, chúng sẽ chui xuống đất ngủ đông, đến mùa đông lạnh giá mới thức dậy giao phối. Khi đẻ trứng, chúng sẽ tiết ra chất Xích Tinh, chất Xích Tinh tác dụng với không khí ẩm ướt sẽ tạo thành Hồng Ái.

Xích Tinh Thiên Túc ăn côn trùng thông thường, sau khi cắn động vật, chúng sẽ tiết ra chất độc mạnh để làm tê liệt thần kinh, sau đó đẻ trứng vào cơ thể động vật.

Những động vật bị cắn sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê sẽ tiếp tục hoạt động, nhưng vào một ngày nào đó trong tương lai, chúng sẽ bị ấu trùng Xích Tinh Thiên Túc chui ra từ cơ thể ăn sạch.

"Chết tiệt, sao Xích Tinh Thiên Túc lại ra ngoài hoạt động vào mùa này?" Hiện đang là mùa hè nóng bức, là mùa mà Xích Tinh Thiên Túc ghét nhất, Hứa Đồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tiếng sột soạt ngày càng lớn, Hứa Đồ nhận ra có thể đã xảy ra biến cố lớn, liền bắn pháo hiệu cầu cứu.

Xích Tinh Thiên Túc hiếm khi hoạt động một mình, bị một con Xích Tinh Thiên Túc nhắm mục tiêu, đồng nghĩa với việc đàn Xích Tinh Thiên Túc ở ngay gần đó. Thói quen của chúng giống như kiến, khi phát hiện "con mồi" sẽ xuất hiện hàng loạt.

Pháo hiệu nổ trên không trung, tiếng sột soạt xung quanh hỗn loạn rồi trở nên lớn hơn. Xích Tinh Thiên Túc dường như bị kích thích bởi pháo hiệu, chúng vung vẩy đuôi, vô số chân giẫm trên mặt đất, uốn éo thân hình dài ngoằng tiến về phía trước.

Thời Vận nhìn thấy con Xích Tinh Thiên Túc dài một mét, hít một hơi lạnh, nổi da gà khắp cánh tay.

Xích Tinh Thiên Túc gì chứ? Rõ ràng là con rết khổng lồ!

Cô theo bản năng ôm cánh tay xoa xoa, xoa được vài cái thì dừng lại. Vì cô sờ thấy một chỗ rách, chỗ rách trên đồ bảo hộ.

Thời Vận cứng đờ cúi đầu, quả nhiên thấy đồ bảo hộ ở cánh tay bị rách một lỗ.

Những chuyện xảy ra vào buổi sáng hiện lên trong đầu cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô kéo Văn Khiêm khi miếng sắt của cánh tay cơ khí rơi xuống.

Chà, chắc là bị rách lúc đó rồi?

Thời Vận kéo chỗ rách, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.

Làm thợ sửa chữa sao lại nguy hiểm vậy?

Hứa Đồ nói: "Mọi người đừng hoảng, Xích Tinh Thiên Túc thường có cấp độ từ C đến B, chúng ta sẽ không sao đâu."

Trường Quân đội Đông Thanh có một môn học bắt buộc chung, phân biệt các loại dị chủng và trùng tộc cũng như điểm yếu của chúng.

Con Xích Tinh Thiên Túc cấp cao nhất được phát hiện là cấp A, dài chín mét, được bảo quản làm mẫu vật trong bảo tàng thành phố trung tâm của hành tinh Hồng Ái.

Chúng không phải là mối đe dọa đối với những học viên quân sự của trường Quân đội Đông Thanh có năng lực thể chất ít nhất là cấp A và được huấn luyện quanh năm.

Mọi người đứng quay lưng vào nhau, lặng lẽ lấy vũ khí mang theo bên người ra.

Trên hành tinh Hồng Ái, sau khi được phê duyệt, học viên quân sự của trường Quân đội Đông Thanh có thể mang theo súng năng lượng, dao găm và các vũ khí khác để phòng thân.

Thời Vận sờ vào ba lô, ngoài vở và bút, chỉ có một chiếc cờ lê mà cô vô tình bỏ vào lúc sửa chữa cơ giáp khai thác buổi sáng.

Cô suy nghĩ hai giây, nghĩ đến việc bên cạnh có một người mạnh mẽ, bèn huých khuỷu tay vào Giang Dự Phong: "Học thần, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Giang Dự Phong liếc nhìn cô một cái, nói ngắn gọn: "Đánh."

Tốt lắm, nói nhảm.

Thời Vận quay đầu lại.

Càng ngày càng nhiều Xích Tinh Thiên Túc xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tiếng chân va chạm vào nhau rít lên ken két, như muốn xuyên thủng màng nhĩ.

Đúng lúc Thời Vận đang nghĩ liệu cuộc sống vừa mới bắt đầu của mình có phải lại kết thúc hay không, thì năng lực tinh thần đang hoạt động của cô lại càng náo nhiệt hơn, như trái tim đang hừng hực khí thế, khao khát một điều gì đó.

Thời Vận hơi nhíu mày, nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô không còn thời gian để ý đến những điều này.

Đàn Xích Tinh Thiên Túc đã mai phục từ lâu thèm nhỏ dãi nhìn "con mồi" gần trong gang tấc, đôi mắt màu xanh lam to bằng quả trứng gà trên đầu chúng đột nhiên sáng lên!

Vô số chân cuộn tròn trên mặt đất, những bụi cây thấp bé không chịu nổi sức nặng, chỉ có thể cúi rạp xuống.

Nhận ra mình có thể đã bị nhắm chúng, Thời Vận theo bản năng lùi lại một bước.

Xích Tinh Thiên Túc sẽ không vì cô lùi bước mà bỏ qua cho cô, những cái chân phủ đầy vỏ mềm từ dưới đất dựng đứng lên, lao về phía cô!

Thời Vận theo bản năng nắm chặt cờ lê, vung mạnh về phía nó!

Chiếc cờ lê dài mười mấy cm đập vào con Xích Tinh Thiên Túc dài hơn một mét, giống như kiến hôi lay cây.

Nhưng sau một tiếng "cạch" giòn tan, con Xích Tinh Thiên Túc ngã xuống đất, nó kéo lê lớp vỏ nặng nề, bụng ngửa lên trời, quằn quại một lúc, máu xanh đậm chảy ra từ dưới lớp vỏ.

Chết rồi.

Thời Vận nhìn chiếc cờ lê trong tay với vẻ khó tin, rồi lại nhìn con Xích Tinh Thiên Túc đã tắt thở, còn chưa kịp cảm thán bản thân lúc nào đã trở nên mạnh mẽ như vậy, thì Giang Dự Phong đã đá vào con Xích Tinh Thiên Túc dưới đất, rút con dao găm đâm vào người nó từ bên cạnh ra.

Học thần liếc nhìn cô với vẻ chán ghét: "Cô tưởng đang sửa cơ giáp sao? Còn cầm cờ lê?"

Thời Vận: "..."

Cô cũng không muốn cầm, nhưng có vũ khí nào khác sao?

Không biết có phải đã nhận được ám thị trong ánh mắt của Thời Vận hay không, Giang Dự Phong ném con dao găm cho cô, còn cảnh cáo: "Đừng đứng ngây ra đó."

Nói xong, anh ta rút một con dao găm khác trên người, xoay ngược lại đâm vào con Xích Tinh Thiên Túc đang lao tới.

Thời Vận bắt lấy con dao găm, chỗ rách trên đồ bảo hộ lộ ra ngoài không khí, tình hình cấp bách, cô không có thời gian để ý.

Năng lực tinh thần nghịch ngợm không ngừng nhảy nhót, nhân lúc cô không chú ý, lặng lẽ nuốt chửng Hồng Ái đang đến gần.

Nếu lúc này Thời Vận chú ý đến dòng năng lực tinh thần, cô sẽ phát hiện ra có những điểm sáng màu xanh lam đang trôi nổi bên trong, và ngày càng nhiều, chúng bám vào năng lực tinh thần, sau khi nuốt chửng Hồng Ái, chúng sẽ biến thành màu vàng nhạt, nhưng tốc độ biến đổi rất chậm.

Cô không phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này, cầm dao găm, chỉ cảm thấy càng lúc càng tỉnh táo.

Một đàn Xích Tinh Thiên Túc ít nhất có vài chục đến hàng trăm con, gió thổi lá cây xào xạc, càng ngày càng nhiều Xích Tinh Thiên Túc xuất hiện từ trong Hồng Ái.

Tiếng súng không ngừng, kế hoạch huấn luyện như nhau đối với tất cả các chuyên ngành của trường Quân đội Đông Thanh lúc này đã phát huy tác dụng quan trọng. Những "phế vật chiến đấu" của lớp Cơ giáp ngắm bắn rất chuẩn, những con Xích Tinh Thiên Túc tấn công bị đạn năng lượng bắn trúng rơi xuống đất, dòng điện bạc chạy loạn phá hủy cấu trúc sinh lý của chúng, khiến chúng chết đi.

Thời Vận không có súng năng lượng thì không may mắn như vậy, năng lực thể chất của cô kém, tốc độ phản ứng không bằng người khác, kỹ năng chiến đấu cũng chưa thành thạo, chỉ có thể nắm chặt dao găm như một chiếc thuyền nan trôi dạt trên biển, chật vật né tránh những con Xích Tinh Thiên Túc đang lao tới.

Nhưng Xích Tinh Thiên Túc dường như đã nhắm vào cô, mặc dù cô đã nhát gan lùi về phía sau, nhưng chúng vẫn tranh nhau lao về phía cô.

Thời Vận nghi ngờ là do đồ bảo hộ bị rách, trong số mọi người, hơi thở của cô rõ ràng nhất, Xích Tinh Thiên Túc muốn biến cô thành ổ nuôi dưỡng con non.

Đúng lúc này, một con Xích Tinh Thiên Túc cao bằng người lặng lẽ lao xuống từ một thân cây cao lớn, vung chân về phía cô, há miệng đỏ lòm. ( app TYT - tytnovel )

Thời Vận hít một hơi lạnh, sau khi cân nhắc trong giây lát, đâm dao găm ra!

Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", dao găm đâm vào chân trước của con Xích Tinh Thiên Túc, không gây ra sát thương cho nó, nó nhân cơ hội vung chân, quật đuôi, quấn đuôi vào eo cô.

Mùi tanh nồng của Xích Tinh Tố xộc thẳng vào mặt, con Xích Tinh Thiên Túc đột ngột co rút lại, chiếc miệng đỏ tươi như máu mở ra, dường như sắp cắn vào đầu Thời Vận.

Hơi thở cô dường như ngừng lại, bản năng sinh tồn khiến cô nắm chặt lấy một cái chân của nó, rồi với tốc độ còn nhanh hơn cả Xích Tinh Thiên Túc, cô đâm thẳng con dao găm vào bụng nó!

Lưỡi dao sắc bén xuyên qua lớp vỏ mềm của Xích Tinh Thiên Túc, máu xanh thẫm kèm theo Xích Tinh Tố tựa như đom đóm phun ra, bắn tung tóe lên kính bảo hộ của Thời Vận.

Gân xanh trên mu bàn tay cô nổi lên cuồn cuộn, cô xoay lưỡi dao rồi dùng sức ấn xuống, mổ bụng con Xích Tinh Thiên Túc!

Cùng lúc đó, năng lực tinh thần lặng lẽ bám trên người cô bỗng dưng cuộn trào mãnh liệt, như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, nó xông vào lớp vỏ mềm của Xích Tinh Thiên Túc mà cô không hề hay biết, tấn công thẳng vào tinh thể màu đỏ sẫm nằm sâu trong bụng nó.

Sau một tiếng vỡ vụn không mấy rõ ràng, con Xích Tinh Thiên Túc điên cuồng giãy giụa rồi tắt thở.

Máu xanh thẫm phun ra ào ạt, kèm theo đó là những quả trứng màu đỏ mềm mại, đó là trứng của Xích Tinh Thiên Túc.

Xác con Xích Tinh Thiên Túc trên bộ đồ bảo hộ đè lên người Thời Vận, nhớp nháp và kinh tởm.

Cô loạng choạng lùi lại một bước.

Năng lực tinh thần lặng lẽ quay trở lại dường như đã được no nê, phần lõi từ màu xanh đậm chuyển sang màu vàng nhạt, tựa như những con đom đóm mùa hè xoay tròn trong suối nguồn năng lực tinh thần của cô.

Cơ thể mệt mỏi cùng với ý thức tỉnh táo khiến cô có cảm giác như linh hồn bị tách khỏi thể xác.

Thời Vận thở hổn hển, kéo xác con Xích Tinh Thiên Túc ra khỏi người, ném xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play