Thời Vận cả người bê bết thứ chất lỏng nhớp nháp, mặc dù đã có bộ đồ bảo hộ ngăn cách mùi hôi thối, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn nôn muốn ói. Chất lỏng dính cả lên kính bảo hộ, khiến cô thậm chí còn chẳng nhìn thấy người đã kéo mình ra khỏi đám sinh vật Hàn Trù kia là ai.
“Đã chết hẳn rồi.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, trong trẻo như âm thanh phát ra từ giọt nước băng tuyết tan chảy trên cành cây rơi xuống giếng sâu.
“Vậy chúng ta đến địa điểm tiếp theo thôi. Giang Hiệp, cậu  ở lại liên lạc với hậu cần đưa bọn họ trở về.” Lại có một người khác lên tiếng. Thời Vận vẫn không nhìn rõ đó là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nhưng nhất thời không thể nhớ nổi đã từng nghe thấy ở đâu.
Cảm giác no đủ truyền đến từ tinh thần quá rõ ràng, biết được đội cứu viện đã đến, Thời Vận không thể chịu đựng nổi sự mệt mỏi về tinh thần, mơ màng nhắm mắt lại.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy có một ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người mình, không nói rõ được cảm xúc chứa đựng bên trong, chỉ thấy tràn ngập sự dò xét.
***
Lần nữa tỉnh lại, Thời Vận đã rời khỏi khu mỏ Thu Sơn, hiện đang ở một trạm nghỉ chân bên ngoài khu mỏ, nơi này hiện được trưng dụng làm trạm cứu hộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play