Thời Vận cởi áo khoác quân phục ra giặt sạch, lại rửa mặt kỹ càng vài lần, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô mặc áo ngắn tay, để lộ cánh tay trắng nõn, xung phong nhận việc ra ngoài sửa chữa cơ giáp.
Giang Hiệp nhướng mày cười nhạo: "Đã qua môn chưa mà giỏi vậy? Ngoan ngoãn ở yên đó, đừng làm phiền chúng tôi."
Thời Vận đã ngứa mắt cậu ta từ lâu, nghi ngờ nguyên chủ bị mù mới thích cậu ta, cô cười nhạt nói: "Học thần còn chưa nói gì, đến lượt cậu ở đây nói nhảm à?"
Lần đầu tiên bị cô cãi lại như vậy, Giang Hiệp tức đến thở hổn hển: "Cô nói cái gì?"
Thời Vận cười khẩy hai tiếng, lấy ra chiếc cờ lê mà cô từng dùng để ném Xích Tinh Thiên Túc, nhìn về phía Giang Dự Phong: "Tay cậu bị thương rồi, tôi làm trợ lý cho cậu, cậu nói gì tôi làm nấy, chắc chắn sẽ giỏi hơn một số kẻ chỉ biết nói mồm."
Giang Hiệp, kẻ chỉ biết nói mồm, khịt mũi coi thường, không tin Giang Dự Phong sẽ mang theo kẻ phiền phức như Thời Vận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT