Bạch cung phụng còn chưa nói xong, Tà Vô Nguyệt đã trừng mắt, tức giận rít gào lên: “Cái gì? Ngươi lại dám mang cao thủ tông môn, tự tiện đi phát động đại chiến hai tông? Ngươi là cái thá gì, đại sự như thế cũng dám tự ý làm chủ? Người đầu, bắt tên nghịch tặc này lại cho ta, sinh tử bất luận. Có kẻ nào dám không tông mệnh, giết không tha!” Nghe được lời này, Dương Sát giật mình, vội vàng xuất ra vài kiện linh binh linh giáp cao giai, cuống cuồng nói: “Vô Nguyệt, người đừng kích động, người nghe ta nói, đây là chiến lợi phẩm lần này của chúng ta, chúng ta vét sạch cả Huyền Thiên Tông đó, đó là đại thắng lợi a.” Thế mà, còn không đợi hắn nói xong, Tà Vô Nguyệt đã hung hăng vung lên ống tay áo, đẩy hắn sang chỗ khác, hai mắt đỏ bừng gầm lên: “Cút!” Hắn lúc này so với lúc trước, lại trở nên càng thêm cuồng loạn, oán độc nhìn Trác Phàm nói: “Tội đi quá giới hạn, đại nghịch bất đạo, hôm nay tội của Trác Phàm không thể tha thứ, tất phải chịu cực hình, ta không cho phép ai cầu tình, nếu không tất cả cùng tội!” Tiếng gào thét của Tà Vô Nguyệt vang vọng bên tai tất cả mọi người, Dương Sát bất đắc dĩ thở dài, nhưng chỉ đành cúi thấp đầu. Âm Sát cùng Quỷ Sát cũng vậy, nhưng không đành lòng nói trắng ra cho hắn biết, Tà Vô Nguyệt à, ngươi có biết không, Dương Sát làm vậy, không phải cầu tình cho Trác Phàm, mà đang cứu con lợn người đó! Bây giờ thế lực sau lưng Trác Phàm lớn bao nhiêu, sao người lại không nhìn ra vậy? Ai, quả nhiên
thấy lợi tối mắt mà. Thạch cung phụng cũng thở dài. Bây giờ Tà Vô Nguyệt đã triệt để bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, mất hết cmn năng lực phán đoán, h�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.