Trên bàn ăn, Phó Thâm Bạch bỗng nhiên bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, ngồi ngay ngắn, hai tay đan lại chống cằm, trên mặt mang nụ cười khách khí.
Vừa thấy thôi đã… không kìm được.
Mọi người nhìn hắn hoàn toàn không hề đáng sợ giống trong ấn tượng , ngược lại lại như một người bình thường, thậm chí còn dễ nói chuyện, lập tức như mở máy hát, từng người một hăng hái kể ra sự tích ưu tú của Lâm Chung Viễn.
Lâm Chung Viễn chỉ có thể trơ mắt nhìn đề tài càng lúc càng lệch khỏi đường ray, đi về một hướng không cách nào khống chế nổi.
“Chính hắn chắc chắn sẽ ngại mà không nói với cậu, nhưng mà hỏi thăm một chút thì ai cũng biết… Cậu xem tóc hắn đi, chẳng phải là bởi vì quá bi thương khi nhớ cậu, thành bệnh tương tư, chỉ một đêm mà bạc trắng hay sao.”
Người lên tiếng là một chàng trai hệ nham thạch, tuy rằng nói với Phó Thâm Bạch nhưng ánh mắt lại nặng nề, đau lòng nhìn Lâm Chung Viễn: “ Anh nhất định phải đối xử thật tốt với cậu ấy, đừng để cậu ấy phải đau lòng thêm lần nào nữa.”
“Đúng vậy, cậu ấy đi đến đâu cũng đều cứu người, nghe nói cũng bởi vì năm đó không cứu được anh… Cậu ấy vốn dĩ không biết anh còn có thể trở về, mấy năm nay đều sống trong dằn vặt và áy náy, anh có biết không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play