◎ “Người của tôi mà cháu cũng dám động?” ◎

Bàn tay đang đeo khẩu trang của Hướng Ca dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại tháo khẩu trang xuống.

“Hơi ngộp.” Cô tự nói một câu, cất khẩu trang đi.

Nói xong, cô liếm môi, liếc nhìn Sở Vân Kiêu trong gương với vẻ chột dạ. Không biết anh có nghĩ cô đang cố ý giải thích hay không.

May mà đối phương vẫn luôn nhìn sự thay đổi của số tầng, không để ý đến cô.

Hướng Ca hơi thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tầm mắt.

Gần như cùng lúc đó, Sở Vân Kiêu cụp mắt xuống.

Vừa rồi anh vẫn luôn nhìn thấy hành động nhỏ đầy chột dạ của Hướng Ca, chỉ là chuyển tầm mắt đi khi cô nhìn qua.

Lại lần nữa nhìn thấy chóp mũi ửng đỏ của cô, Sở Vân Kiêu nhếch môi.

Quả thực rất đáng yêu.

Thang máy dừng lại mấy lần, lần lượt có người đi vào, Hướng Ca từ vị trí cửa bị chen vào góc trong cùng.

Vóc người cô nhỏ nhắn, đã quen bị chen lấn, chỉ là không biết Sở Vân Kiêu có chấp nhận được không.

Cô khó khăn ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Sở Vân Kiêu.

Vừa ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, hơi thở cô ngưng lại.

Sở Vân Kiêu không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, cũng bị người khác chen lấn, nhưng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

Anh hơi nghiêng người, đưa tay trái ra chắn trước mặt Hướng Ca.

Có cánh tay chặn lại, người phía trước không chen lấn về sau nữa, tạo ra một khoảng không gian nhỏ cho Hướng Ca.

Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, ném cho Sở Vân Kiêu một ánh mắt cảm kích.

Sở Vân Kiêu khẽ gật đầu, tỏ ý không cần khách sáo.

Cuối cùng cũng đến tầng một, đám đông chen chúc lần lượt đi ra, người đợi bên ngoài cũng chuẩn bị đi vào.

“Đi mau.” Hướng Ca kéo tay Sở Vân Kiêu, vội vàng dẫn anh ra ngoài.

Nếu chậm một chút, e là sẽ bị người bên ngoài chen ngược trở lại.

Sở Vân Kiêu cứ thế để mặc Hướng Ca kéo đi, tay cô mềm mại hơi lạnh. Khi chạm vào mu bàn tay anh, một cảm giác như điện giật lan khắp cơ thể.

Cảm giác này thật kỳ diệu và xa lạ.

“Ăn lẩu gà được không?” Hướng Ca đề nghị.

Với tình hình kinh tế hiện tại của cô không thể mời Sở Vân Kiêu đến nhà hàng cao cấp, cộng thêm việc dạ dày Sở Vân Kiêu không tốt cần chú ý ăn uống, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lẩu gà là thích hợp nhất.

“Nghe theo em.” Ánh mắt Sở Vân Kiêu dừng lại trên đôi tay đang nắm vào nhau, giọng điệu bình thản.

Hướng Ca nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện mình vẫn đang nắm tay người ta.

Mặt cô nóng lên, hoảng loạn buông tay ra.

“Xin lỗi, tôi không để ý.” Cô vội vàng giải thích.

Sở Vân Kiêu đan hai tay vào nhau, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vị trí vừa bị chạm vào, dư vị cảm giác vừa rồi…

Không hiểu sao lại có chút tiếc nuối.

“Tôi cũng không để ý.” Sở Vân Kiêu mặt không đổi sắc nói lời trái lòng.

Hướng Ca thầm cảm khái trong lòng, tại sao có người rõ ràng không biểu cảm gì, mà vẫn đẹp đến vô lý như vậy.

Trước đây cô cảm thấy nhan sắc của Sở Hạ Phàm đã thuộc hàng đỉnh rồi, bây giờ mới thấy trước kia mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa từng thấy thế giới bên ngoài.

Kiểu như Sở Vân Kiêu này mới là đỉnh cao.

Nếu Sở Vân Kiêu đã không phản đối, Hướng Ca liền lấy điện thoại ra đặt nhà hàng.

Cô tìm được một quán có nhiều đánh giá tốt, cũng gần bệnh viện.

Sau khi nói với Sở Vân Kiêu, hai người nhất trí quyết định đi bộ qua đó.

Thân hình Sở Vân Kiêu cao ráo thon dài, làm tôn lên bộ vest vốn đã đắt tiền càng thêm sang trọng, chỉ cần nhìn một cái liền có thể khẳng định anh là tinh hoa của giới thượng lưu.

Còn Hướng Ca mặc áo phông trắng, chân váy đen, đeo túi vải bố đi giày trắng. Tóc buộc cao thành búi củ tỏi, trông trẻ trung năng động.

Hai người đi trên đường, thu hút vô số ánh mắt chú ý.

Những người nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện, người đàn ông thanh lãnh cao quý này, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Hướng Ca. Đôi mắt lạnh lùng kia lại ẩn chứa sự dịu dàng.

Hướng Ca vốn tưởng Sở Vân Kiêu là kiểu người dù hỏi anh cái gì, câu trả lời cũng chỉ một hai chữ, hoặc dứt khoát im lặng chỉ dùng ánh mắt đáp lại.

Nhưng thực ra không phải.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, Sở Vân Kiêu chủ động mở lời.

Dù đều là hỏi Hướng Ca, nhưng mỗi câu hỏi đều nắm bắt chừng mực, không khiến Hướng Ca khó xử.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến nhà hàng.

Sở Vân Kiêu ngạc nhiên vì mình lại có thể nói nhiều như vậy, sau khi ngạc nhiên lại không hề thay đổi mà vẫn duy trì sự thoải mái trong cuộc trò chuyện.

Hướng Ca sáng nay chưa ăn gì, lúc này bụng đã đói kêu réo.

Nồi lẩu còn chưa sôi, cô đành trông mong nhìn đồ ăn trong nồi, trông có vẻ hơi đáng thương.

Sở Vân Kiêu chậm rãi, từ tốn xắn tay áo, lại cẩn thận bày biện bộ đồ ăn, sau đó ngồi yên chờ đợi.

“Đại lão, anh tinh tế thật.” Hướng Ca cũng ngồi thẳng lưng theo.

“Ừm?” Sở Vân Kiêu không hiểu.

Hướng Ca ngại ngùng cười cười, không trả lời. Nhưng ánh mắt đảo qua lại giữa bộ đồ ăn của Sở Vân Kiêu và của mình, câu trả lời đã rõ như ban ngày.

Sở Vân Kiêu dường như hiểu ra điều gì đó, thản nhiên nói: “Chỉ là thói quen thôi.”

Hướng Ca càng ngại ngùng hơn, cảm thấy mình thật cẩu thả, cô chuẩn bị động tay bày biện bộ đồ ăn của mình giống hệt.

“Thói quen mỗi người khác nhau, em không cần phải chiều theo tôi.” Sở Vân Kiêu đưa cốc nước đã rót đầy đến trước mặt cô.

Trong giọng nói của anh không có sự chế nhạo hay giễu cợt, mà là sự tôn trọng.

Hướng Ca sững lại, cười buông bộ đồ ăn trong tay xuống, cười nói: “Vậy tôi sẽ theo thói quen của mình nhé.” ( truyện trên app T•Y•T )

“Ừm.”

Trước đây khi Hướng Ca ăn cơm bên ngoài với Sở Hạ Phàm, luôn luôn cẩn thận dè dặt, cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của anh ta.

Bởi vì Sở Hạ Phàm nói mình từ nhỏ đã được hun đúc bởi đủ loại lễ nghi, đối với lễ nghi trên bàn ăn càng yêu cầu cao, anh ta hy vọng Hướng Ca có thể tao nhã giống mình.

Vì thế, dù Hướng Ca cố gắng phối hợp, Sở Hạ Phàm vẫn luôn tìm ra lỗi sai, và yêu cầu Hướng Ca sửa ngay lập tức.

Lúc đó Hướng Ca tình đầu chớm nở, sau khi rơi vào lưới tình chỉ muốn đối phương nhìn thấy mặt tốt nhất của mình. Cho nên dù Sở Hạ Phàm như vậy, cô cũng không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy anh ta làm vậy là muốn tốt cho mình.

Sau khi chia tay Sở Hạ Phàm, cô cũng không nhận ra điều không đúng, chỉ nghĩ đến việc cuối cùng mình cũng có thể thả lỏng bản thân rồi.

Vừa rồi câu nói của Sở Vân Kiêu “Thói quen mỗi người khác nhau, em không cần phải chiều theo tôi” mới khiến Hướng Ca hiểu ra, hóa ra đây là một sự tôn trọng.

Người thực sự ưu tú chỉ tôn trọng sự khác biệt của mỗi người, chứ không dùng yêu cầu của mình để quy chuẩn người khác.

Lúc trước đúng là đầu óc có vấn đề, mới cảm thấy Sở Hạ Phàm là bạn trai tốt nhất.

Hướng Ca nghĩ đến xuất thần, tiếp đó nghe thấy tiếng ùng ục ùng ục, nước lẩu trong nồi đã sôi.

Hơi nước trắng bốc lên, ngăn cách giữa hai người.

“Ăn được rồi!” Hướng Ca ngẩng đầu nhắc Sở Vân Kiêu. 

Trước mắt là hơi nước trắng xóa, sau đó mới là khuôn mặt Sở Vân Kiêu. Hơi nước giống như một lớp filter, lọc bỏ đi vẻ lạnh lùng cao ngạo của Sở Vân Kiêu, thêm vào chút hơi thở đời thường.

Hướng Ca chớp chớp mắt, có cảm giác như kéo vị thần tiên không vướng bụi trần xuống cõi phàm thế.

Hơi có lỗi với đại lão.

Đại lão đối diện nghe vậy cầm đũa lên, học theo dáng vẻ của Hướng Ca bắt đầu ăn.

Anh trông sang trọng, nhưng không hề ra vẻ ta đây.

Như thế này thoải mái hơn nhiều so với đi ăn cùng Sở Hạ Phàm.

Hướng Ca cười đến híp cả mắt, ăn ngon miệng hẳn lên.

Sở Vân Kiêu cũng ăn nhiều hơn bình thường, đây là điều anh không ngờ tới.

Chỉ là nhìn Hướng Ca cười, không hiểu sao lại thấy ngon miệng.

Vốn dĩ nói là Hướng Ca mời, nhưng Sở Vân Kiêu lại lén thanh toán hóa đơn.

Hướng Ca thấy áy náy, định mời Sở Vân Kiêu uống trà sữa.

Cô không hiểu sở thích của Sở Vân Kiêu, liền hỏi anh: “Anh muốn uống gì?”

Sở Vân Kiêu: “Americano đá.”

Hướng Ca lắc đầu: “Dạ dày anh không tốt, đồ lạnh và cà phê đều không uống được.”

Sở Vân Kiêu cụp mắt nhìn Hướng Ca một cái, bất đắc dĩ nói: “Em quyết định giúp tôi.”

Nắm quyền quyết định trong tay, Hướng Ca véo cằm suy nghĩ một lát, phát hiện trong trà sữa có trà, cũng không tốt cho dạ dày.

Cô im lặng một lúc lâu: “Sữa nóng thì sao ạ?”

Sở Vân Kiêu: “Ừm.”

Sự phối hợp không chút do dự của Sở Vân Kiêu khiến Hướng Ca nhướng mày: “Đi.”

Lần này Hướng Ca trực tiếp đặt hàng trên điện thoại, đợi gần đến số của mình thì đến quán trà sữa lấy luôn.

Việc lấy trà sữa này không cần đại lão ra tay, Hướng Ca bảo Sở Vân Kiêu đợi mình ở nhà hàng.

Giờ này quán trà sữa đông người, lúc Hướng Ca đến vẫn chưa tới số của mình, cô liền đứng ở rìa đám đông đợi gọi số.

***

Mấy ngày nay Sở Hạ Phàm sống không tốt lắm, lúc đầu Hướng Ca đòi chia tay, anh ta tưởng chỉ là Hướng Ca giận dỗi vớ vẩn, để cô bình tĩnh mấy ngày là ổn.

Nhưng không ngờ bình tĩnh rồi bình tĩnh, Hướng Ca lại chặn hết mọi phương thức liên lạc liên quan đến anh ta. Anh ta đổi số khác gọi, vừa lên tiếng đã bị cúp máy, gọi lại liền bị chặn tiếp.

Sau đó anh ta đến nhà họ Hướng, định dùng áp lực của trưởng bối nhà họ Hướng để ép Hướng Ca khuất phục. Kết quả Hướng Ca trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Hướng, không chút dây dưa.

Sở Hạ Phàm cuối cùng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, định đến trường tìm Hướng Ca. Nhưng không ngờ Lâm Thanh Cách lại gặp tai nạn bị thương lúc chuyển nhà, đối mặt với lời cầu cứu mong manh đáng thương của Lâm Thanh Cách, Sở Hạ Phàm đưa cô ta đến bệnh viện.

Sau khi băng bó vết thương, Lâm Thanh Cách lại đề nghị Sở Hạ Phàm đưa cô ta đi ăn cơm.

Thời gian này Lâm Thanh Cách chưa tìm được nhà thích hợp, vẫn luôn ở nhà anh ta.

Dù sao cũng là bạch nguyệt quang năm xưa mình cầu mà không được, một ngày đột nhiên có thể chạm tới, Sở Hạ Phàm hoàn toàn mất hết khả năng phản kháng.

Lâm Thanh Cách rất chu đáo, lần nào cũng nói với anh ta, họ chỉ là những người bạn an ủi nhau trong lúc cô đơn, anh ta không cần chịu trách nhiệm.

Sở Hạ Phàm cũng cho rằng chỉ cần Hướng Ca quay về bên cạnh anh ta, anh ta sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với Lâm Thanh Cách.

Thế là anh ta yên tâm thoải mái đồng ý với Lâm Thanh Cách, cùng cô ta ăn cơm dạo phố.

Hai người ăn cơm ở khu thương mại gần bệnh viện, ăn xong Lâm Thanh Cách mè nheo đòi uống trà sữa.

Sở Hạ Phàm ghét nhất là xếp hàng mua trà sữa, liền lấy thuốc lá ra đi đến rìa đám đông đứng đợi.

Không ngờ lại nhìn thấy Hướng Ca ở đây.

Vóc người cô nhỏ nhắn, lúc nào cũng dễ bị chen vào góc. Lúc này cô một mình lẻ loi đứng ở rìa đám đông, rõ ràng là bị chen ra ngoài.

Quả nhiên, cô không thể không có anh ta.

Sở Hạ Phàm đắc ý ngẩng cao cằm, nhanh chân tiến lại gần Hướng Ca.

“Muốn uống gì nói với anh, anh vào trong gọi giúp em.” Sở Hạ Phàm đứng trước mặt Hướng Ca, đợi cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.

Hướng Ca nghe thấy giọng Sở Hạ Phàm, sững người: “Hả?”

Sở Hạ Phàm: “Đồ ngốc, một mình em chắc chắn không chen lại bọn họ đâu.”

Hướng Ca: “???”

Cô cảm thấy buồn nôn kinh tởm.

Sở Hạ Phàm coi sự im lặng của Hướng Ca là cảm động, quả nhiên sự tồn tại của anh ta là vô cùng quan trọng. Bây giờ cô chắc chắn hối hận rồi, đang nghĩ cách làm hòa với anh ta.

Hướng Ca cảm thấy đầu óc Sở Hạ Phàm có vấn đề lớn.

“Anh không biết à? Có thể đặt hàng qua ứng dụng mini mà.” Hướng Ca chỉ vào mã QR của ứng dụng mini trên tấm biển dựng trước cửa quán.

Nhìn vẻ mặt Sở Hạ Phàm đông cứng lại ngay lập tức, Hướng Ca lại nói: “Giờ này mà còn đi chen chúc, mới là ngốc.”

Lời cô vừa dứt, giọng của Lâm Thanh Cách liền vang lên.

“Em không chen vào được, Hạ Phàm anh qua đây giúp em.”

Giọng điệu của Lâm Thanh Cách mang theo sự bực bội và nũng nịu, đậm mùi trà xanh, Hướng Ca nghe xong cũng cảm thấy không chịu nổi.

Sở Hạ Phàm hoảng loạn: “Em nghe anh giải thích, Tiểu Cách bị thương anh đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó ăn cơm… Anh với cô ấy thật sự không có gì!”

“Ồ.” Hướng Ca không hứng thú với chuyện này.

“Cô chính là Hướng Ca phải không?” Lâm Thanh Cách đã đến bên cạnh Sở Hạ Phàm, cười tươi hỏi.

Cô ta tự nhiên khoác tay Sở Hạ Phàm: “Thường xuyên nghe Hạ Phàm nhắc đến cô, có lúc nói mơ cũng gọi tên cô. Cô thật sự rất quan trọng với anh ấy, tuyệt đối đừng vì sự xuất hiện của tôi mà hiểu lầm anh ấy. Giữa tôi và Hạ Phàm thật sự không có gì! Nếu cô không thích tôi, tôi có thể dọn đi, chỉ cần hai người có thể hạnh phúc.”

Lâm Thanh Cách nói một tràng, nghe thì giống như đang tác hợp hai người, nhưng ngẫm kỹ lại sẽ thấy có gì đó không đúng.

Đến cả nội dung người ta nói mơ cũng biết rồi, còn gọi là không có gì?

Sở Hạ Phàm càng thêm hoảng loạn: “Tiểu Ca em đừng hiểu lầm, Tiểu Cách không có chỗ ở anh mới cho cô ấy ở nhờ. Cô ấy ở Tây Thành không nơi nương tựa, dọn ra ngoài dễ gặp phải người xấu.”

“Vậy thì anh cứ để cô ta ở nhà anh đi.” Hướng Ca nhẹ nhàng nói.

“Em không tức giận?” Sở Hạ Phàm rất kinh ngạc.

Ngay cả Lâm Thanh Cách cũng không ngờ Hướng Ca lại trả lời như vậy, cô ta đang đợi Hướng Ca nổi trận lôi đình, mình sẽ giả vờ đáng thương một phen, kiếm đủ sự thương hại của Sở Hạ Phàm.

Hệ thống gọi đến số của Hướng Ca, cô cúi đầu mở giao diện lấy hàng ra.

“Tức giận cái gì?” Cô nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: “Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh muốn cho ai dọn đến nhà anh ở, là tự do của anh.”

Nói xong, làm động tác tay xin nhường đường: “Tránh ra một chút, tôi vào lấy trà sữa.”

Sở Hạ Phàm sững sờ nhường đường.

Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng bâng quơ của Hướng Ca, sự không cam lòng dâng lên trong lòng.

“Hướng Ca!” Sở Hạ Phàm tức giận quát.

Tất cả mọi người có mặt đều giật mình, nhìn Sở Hạ Phàm với ánh mắt kỳ quái.

Những ánh mắt này khiến sự không cam lòng của Sở Hạ Phàm biến thành lửa giận, lập tức tiến lên túm lấy cổ tay Hướng Ca: “Cho em cơ hội cuối cùng, bây giờ đổi ý quay lại với anh, anh sẽ không giận em nữa.”

Hướng Ca chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy.

Cô càng thêm may mắn vì mình đã kịp thời vạch rõ ranh giới với loại người này.

“Cơ hội tốt như vậy, để dành cho người khác đi.” Hướng Ca lạnh mặt, gỡ ngón tay Sở Hạ Phàm ra.

Hai mắt Sở Hạ Phàm đỏ ngầu, siết chặt cổ tay Hướng Ca không chịu buông.

“Shhhh… Sở Hạ Phàm anh buông ra!” Hướng Ca bị siết đau.

“Nói, em muốn quay lại với anh!” Sở Hạ Phàm mất hết lý trí.

“Sở Hạ Phàm.” Một giọng nói lạnh lẽo từ trong đám đông truyền đến.

Sở Hạ Phàm lập tức biến sắc.

Tiếp đó, một người đàn ông dáng người cao thẳng, lạnh lùng bước tới.

Ánh mắt người đàn ông lạnh như băng rơi xuống tay Sở Hạ Phàm, mày hơi nhíu lại, toát ra luồng khí nguy hiểm.

Khi nhìn thấy vết siết đỏ trên cổ tay Hướng Ca, giọng nói của Sở Vân Kiêu lạnh đến cực điểm.

“Người của tôi mà cháu cũng dám động?”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đại lão: Vợ yêu, xem anh biểu diễn xé xác tra nam cho em xem.

Tra nam: *Run lẩy bẩy*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play