◎ “Tối qua người đưa cô ấy về là tôi.” ◎
Hướng Ca thậm chí không cần mở video ra xem cũng đã biết người Hướng Gia Ninh nói là ai.
Bởi vì ảnh bìa của video chính là gương mặt điển trai của Sở Hạ Phàm.
Hướng Ca bấm vào xem video, phát hiện bối cảnh video giống hệt bối cảnh bữa tiệc rượu mà cô thấy trong vòng bạn bè.
Video trong vòng bạn bè chỉ quay đến rượu trên bàn và chân người qua lại, không hề quay mặt.
Còn trong video của Hướng Gia Ninh, không chỉ có mặt Sở Hạ Phàm mà còn có cả biểu ngữ trên tường.
Dòng chữ lớn trên biểu ngữ “Sở Hạ Phàm & Lâm Thanh Cách gương vỡ lại lành, vĩnh kết đồng tâm” đặc biệt chói mắt.
Hướng Ca nhớ lại bình luận kia: Lâm Thanh Cách về nước rồi.
Lúc đó cô tưởng đối phương chỉ là đối tác hợp tác, không hề nghĩ nhiều.
Mà giờ phút này, cô thấy Sở Hạ Phàm đang được mọi người cổ vũ nhiệt tình, ôm lấy “đối tác hợp tác” rồi hôn sâu đầy tình cảm.
Tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, thái dương Hướng Ca giật thình thịch.
Xem ra, người phụ nữ trong video chính là Lâm Thanh Cách.
Sở Hạ Phàm không phải đi bàn công việc, mà là đi bàn chuyện phụ nữ.
Nội dung video kết thúc ở đây, nhưng Hướng Ca lại nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu.
Hướng Gia Ninh liên tiếp gửi mấy tin nhắn giọng điệu mỉa mai châm chọc.
[Không phải là chị biết từ lâu rồi, cố tình mắt nhắm mắt mở đấy chứ?]
[Chậc chậc, để gả vào hào môn, chị đúng là nhẫn nhục chịu đựng thật đấy.]
[Giả vờ hiền thục chắc mệt lắm nhỉ? Hay là cầm video này đi uy hiếp Sở Hạ Phàm đi, biết đâu anh ta áy náy không chịu nổi, lập tức cưới chị về nhà ấy chứ.]
[Nếu vậy thì tôi đúng là đại công thần rồi, nhưng không cần cảm ơn tôi đâu, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà.]
Hướng Gia Ninh từ nhỏ đã không thích Hướng Ca, luôn tìm đủ mọi cách để bỏ đá xuống giếng.
Đối với điều này, Hướng Ca đã quen rồi.
Cô trực tiếp lờ đi lời của Hướng Gia Ninh, gửi video cho Sở Hạ Phàm.
Sau đó gõ hai chữ vào khung trò chuyện: “Chia tay.”
Bây giờ đã không còn cần thiết phải gặp mặt nói chuyện nữa rồi.
Gửi xong tin nhắn này, Hướng Ca trực tiếp tắt chuông điện thoại, nhắm mắt ngủ.
Phía bên kia.
Sở Hạ Phàm đích thân ra sân bay đón Lâm Thanh Cách về nước, sau đó tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho cô ta, chuyện này lập tức lan truyền trong nhóm bạn bè nhỏ của họ, ai có thời gian đều đến góp vui.
Những người có mặt đều biết chuyện quá khứ của Sở Hạ Phàm và Lâm Thanh Cách, mà hôm nay anh ta đích thân ra đón, chứng tỏ tình cũ chưa dứt.
Dưới sự cổ vũ của mọi người, Sở Hạ Phàm mượn men rượu để thân mật với Lâm Thanh Cách.
Mãi cho đến khi thấy tin nhắn chia tay của Hướng Ca, Sở Hạ Phàm mới ý thức được mình là người đã có bạn gái, còn Lâm Thanh Cách đã là quá khứ.
Anh ta đột nhiên lạnh mặt đẩy Lâm Thanh Cách ra, đến một nơi yên tĩnh gọi lại cho Hướng Ca.
Nhưng dù anh ta gọi thế nào, Hướng Ca cũng không nghe máy.
Sở Hạ Phàm bực bội vò đầu, anh ta gửi tin nhắn cho Hướng Ca: “Đừng làm mình làm mẩy nữa, mai anh đến tìm em, có gì chúng ta từ từ nói.”
Gửi xong lại cảm thấy bị chia tay một cách khó hiểu, rất không cam lòng, lại chất vấn Hướng Ca: “Không phải chỉ là không đến đón em thôi sao? Chuyện nhỏ như vậy cũng phải làm ầm lên à? Hay là em ở bên ngoài có người đàn ông khác rồi?”
“Hướng Ca, đừng quên hoàn cảnh của em ở nhà, em không thể không có anh.”
Anh ta liên tiếp gửi mấy tin nhắn, kết quả như đá chìm đáy biển.
Sở Hạ Phàm càng thêm bực bội, giơ chân đá vào thùng rác bên cạnh.
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng bao, có người thò đầu ra xem tình hình, bị Sở Hạ Phàm mắng cho quay vào.
Lâm Thanh Cách chậm rãi từ phòng bao đi ra, dịu dàng hỏi: “Có phải bạn gái anh hiểu lầm rồi không? Đều tại em, em không nên tìm anh. Nhưng người đầu tiên em nghĩ đến khi về nước chính là anh, ngoài anh ra em không biết tìm ai cả.”
Cô nắm lấy tay Sở Hạ Phàm, nhẹ nhàng xoa nắn, an ủi: “Anh đừng vội, ngày mai em cùng anh đi tìm cô ấy, em giúp anh giải thích rõ ràng.”
Lời lẽ trà xanh cấp thấp này ai cũng có thể nhìn thấu, Sở Hạ Phàm tất nhiên cũng hiểu.
Nhưng anh ta lại cứ thích kiểu này.
Bị Lâm Thanh Cách dỗ dành đến quay cuồng, hoàn toàn quên mất chuyện của Hướng Ca.
“Được, mai rồi nói.” Anh ta nắm ngược lại tay Lâm Thanh Cách.
Lâm Thanh Cách giả vờ giữ kẽ đẩy Sở Hạ Phàm ra, nhưng ngón út lại khều nhẹ vào lòng bàn tay anh ta một cái, khiến Sở Hạ Phàm lòng dạ bồn chồn.
“Đừng như vậy, bạn gái anh sẽ hiểu lầm đó.” Cô ta ra vẻ thấu tình đạt lý.
Lúc này Sở Hạ Phàm nghĩ đến Hướng Ca liền thấy bực bội, gắt gỏng nói: “Đừng nhắc đến cô ta, cô ta không dám thật sự chia tay với anh đâu.”
“Em có thể đến nhà anh ở một đêm không? Em vẫn chưa tìm được nhà.”
“Được, lát nữa về cùng anh.” Sở Hạ Phàm không từ chối.
Tối qua dầm mưa lại gặp gió lạnh, dù sau khi về đã tắm nước nóng, nhưng Hướng Ca vẫn bị cảm.
Lúc sáng dậy, cổ họng đau rát, mũi cũng không thở được.
Cô quen dậy sớm, giờ này mọi người vẫn đang ngủ. Để tránh làm phiền người khác nghỉ ngơi, cô cố nén khó chịu đi rửa mặt, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi ký túc xá.
Đến phòng tự học, cô lấy máy tính và tài liệu ra bắt đầu làm việc.
Trong suốt thời gian đại học, cô vẫn luôn làm đủ các loại việc làm thêm, trong đó viết lách là việc cô luôn kiên trì làm dù có gián đoạn, tuy thu nhập không nhiều nhưng là việc cô thích nhất.
Tiếp theo là làm biên kịch cốt truyện cho các loại game, việc này là sau khi quen Sở Hạ Phàm mới tiếp xúc.
Sở Hạ Phàm đánh giá cao khả năng biên kịch của cô, đã nhận rất nhiều dự án cho cô. Nhưng anh ta chưa bao giờ nói điểm đến cuối cùng của dự án, Hướng Ca cũng không có tâm trí tìm hiểu.
Cô cần tiền, chỉ cần tiền vào tài khoản thì cái gì cũng không quan trọng.
Tối qua cô đã nộp bản kế hoạch cuối cùng, nhiệm vụ hôm nay tương đối nhẹ nhàng. Cô liền tận dụng thời gian này lên mạng nộp hồ sơ xin việc, đảm bảo vừa tốt nghiệp là có thể đi làm kiếm tiền.
Con người một khi tập trung vào việc gì đó, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Không biết tự bao giờ đã đến giữa trưa, là lúc trường học náo nhiệt nhất.
Hướng Ca đột nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Thu.
“Tiểu Ca cậu đang ở đâu?” Giọng Tiểu Thu rất gấp gáp.
Hướng Ca vươn vai, cất máy tính vào túi, giọng nghèn nghẹt nói: “Ở phòng tự học nè, sao thế?”
Tiểu Thu lo lắng nói: “Sở Hạ Phàm vừa nãy đến dưới lầu ký túc xá đợi cậu, sau đó không biết nghe ai nói tối qua cậu ngồi xe sang về, tức giận lắm, nói muốn tìm cậu hỏi cho rõ.”
“Dưới lầu đã tụ tập rất nhiều người, đều đang xem náo nhiệt. Tớ thấy tâm trạng anh ta không ổn, cậu tốt nhất đừng về vội, đợi anh ta đi rồi tớ liên lạc lại với cậu.”
Lúc này Sở Hạ Phàm trong mắt các cô chính là một nhân vật nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận làm tổn thương người khác.
Hướng Ca dừng lại một chút: “Không, tớ về ngay bây giờ.”
Cô biết rõ, nếu cô không về, Sở Hạ Phàm cũng sẽ không đi.
Tiểu Thu vẫn chưa biết chuyện Hướng Ca đòi chia tay, lo lắng nói: “Tiểu Ca cậu nhất định phải tỉnh táo, sớm tránh xa anh ta ra.”
Loại người này thật sự quá đáng sợ, cho dù lần này giải tỏa hiểu lầm, nhưng sau này thì sao? Biết đâu sẽ càng quá đáng hơn, người chịu thiệt là Hướng Ca.
“Tớ đã chia tay anh ta rồi, nhân cơ hội này nói rõ ràng mọi chuyện luôn, tránh để anh ta tiếp tục dây dưa.” Hướng Ca đeo ba lô lên, đứng dậy đi ra ngoài.
***
Ký túc xá nữ.
Xe của Sở Hạ Phàm dừng dưới lầu đã thu hút không ít sự chú ý, mọi người đều nhận ra anh ta là bạn trai Hướng Ca. Thế là lại có người tọc mạch cố ý nhắc đến chuyện tối qua, ám chỉ Hướng Ca mập mờ với người đàn ông khác.
Sở Hạ Phàm vốn định đến xin lỗi dỗ dành, nghe thấy những lời này, tức thì cho rằng Hướng Ca thay lòng đổi dạ nên mới dám đòi chia tay.
Anh ta tức giận đến mất khôn, đá hỏng thùng rác dưới lầu.
Bây giờ đang là giờ cao điểm tan học, mọi người vừa hay về ký túc xá. Nghe thấy động tĩnh này, liền xúm lại xem.
Đám đông vây xem ngày càng nhiều, Sở Hạ Phàm càng cảm thấy mất mặt.
Khi Hướng Ca rẽ đám đông đi đến trước mặt Sở Hạ Phàm, vẻ mặt anh ta đã méo mó.
“Cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi à? Có phải đi gặp người đàn ông tối qua rồi không?” Sở Hạ Phàm lạnh mặt hỏi.
Hướng Ca bị chọc tức đến bật cười: “Anh cho tôi leo cây, bỏ mặc tôi trong đêm mưa thì được, nhưng lại không cho phép tôi đi nhờ xe khác về? Sở Hạ Phàm, anh có bị bệnh không vậy?”
Sở Hạ Phàm hùng hổ: “Ngoài đường tùy tiện vẫy một cái là vẫy được Maybach à? Cô coi tôi là thằng ngốc chắc?”
Hướng Ca thầm nghĩ đúng là trùng hợp như vậy đấy, cô không chỉ gặp được, hơn nữa đối phương còn là chú của anh.
“Có phải cô vì người đàn ông tối qua nên mới chia tay với tôi?” Sở Hạ Phàm lại lần nữa đổ lỗi ngược.
Lời này vừa nói ra, mắt những người xem kịch đều sáng lên.
Hướng Ca là nữ thần được cả trường công nhận, biết bao chàng trai theo đuổi cô, thế mà ba năm nay cô chỉ một lòng với Sở Hạ Phàm, giữ khoảng cách với những chàng trai khác.
Bây giờ nghĩ lại, không phải cô giữ giá, mà là người trong trường cô không thèm để mắt tới.
Chiếc Maybach tối qua mới lọt vào mắt xanh của cô.
Có những người trời sinh đã có thành kiến với con gái đẹp, lúc này bọn họ đã mặc định Hướng Ca chính là người ngoại tình, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên chán ghét.
Hướng Ca thẳng lưng, không tự ti cũng không kiêu ngạo đối mặt với ánh mắt nghi ngờ và khinh bỉ xung quanh.
Cô không làm gì sai, tất nhiên không cần để tâm đến cách nhìn của người khác.
“Tại sao chia tay chẳng lẽ anh không rõ sao?” Hướng Ca cười lạnh, “Nếu anh muốn mất mặt trước đám đông, tôi không ngại nói rõ ngay bây giờ.”
Trong tay cô có video làm chứng.
Hơn nữa vừa rồi, cô nhận được điện thoại của Ứng Bắc.
Ứng Bắc vẫn luôn sợ chuyện tối qua sẽ khiến Hướng Ca nghĩ nhiều, nên định một lần nữa che đậy giúp Sở Hạ Phàm. Ai ngờ lại lỡ lời, nói ra chuyện Lâm Thanh Cách là bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng/tình đầu khó quên) của Sở Hạ Phàm.
Hướng Ca lúc này mới biết bao năm qua cô chỉ là người thay thế cho Lâm Thanh Cách, nếu không phải người nhà họ Sở phản đối, Sở Hạ Phàm đã sớm kết hôn với Lâm Thanh Cách rồi.
Tối qua, anh ta còn đón Lâm Thanh Cách về nhà qua đêm.
Đến nước này rồi, Sở Hạ Phàm vẫn không biết mình sai ở đâu, còn ảo tưởng đổ lỗi ngược lại cho cô.
Người đàn ông trước mắt rõ ràng vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nhưng lại xa lạ khác thường.
Hướng Ca đột nhiên thấy may mắn vì bao năm qua Sở Hạ Phàm luôn lấy lý do bảo vệ cô, không có hành vi thân mật quá mức với cô, nếu không cô sẽ buồn nôn chết mất.
Cũng cuối cùng hiểu tại sao Sở Hạ Phàm thường xuyên đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh.
Bởi vì anh ta coi cô là người thay thế, là thứ tiêu khiển lúc cô đơn mà thôi.
Sắc mặt Sở Hạ Phàm trầm xuống: “Video đó là hiểu lầm, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
“Bạn bè bình thường sẽ ôm nhau?”
“Bạn bè bình thường sẽ chạm môi?”
“Còn cô thì sao? Chẳng phải cũng lẳng lơ, lén lút sau lưng tôi tìm đàn ông bên ngoài!” Sở Hạ Phàm bị hỏi đến tức giận mất khôn.
Anh ta đã chắc chắn Hướng Ca không chung thủy.
Hướng Ca day huyệt thái dương đang giật thình thịch, lại lần nữa thất vọng cùng cực về người đàn ông này.
“Tối qua…”
“Tối qua người đưa cô ấy về là tôi.” Một giọng nói trầm ổn đầy từ tính vang lên giữa đám đông.
Tức thì, xung quanh im bặt.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông lạnh lùng cao quý chậm rãi bước tới.
Người đàn ông trông khoảng ngoài ba mươi, mặc vest đi giày da, bước chân ung dung. Cặp kính gọng vàng trên sống mũi tôn lên vẻ nhã nhặn kiềm chế của anh, khiến người ta không thể rời mắt.
Dáng vẻ của Sở Hạ Phàm đã rất nổi bật, nhưng so với người đàn ông này, kém xa vạn dặm.
Người đàn ông đã đi đến bên cạnh Hướng Ca, bóng anh bao phủ lấy cô.
Khoảnh khắc Sở Hạ Phàm nhìn thấy Sở Vân Kiêu, trên mặt đã lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lại nghe Sở Vân Kiêu nói tối qua chính anh là người đưa Hướng Ca về, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Cháu thấy tôi có vấn đề gì à?” Sở Vân Kiêu nhàn nhạt liếc Sở Hạ Phàm một cái.
Ánh mắt này không giận mà uy, Sở Hạ Phàm suýt chút nữa quỳ xuống.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Vân Kiêu: Vợ của tôi để tôi bảo vệ