Khúc Lan Y hiểu, lúc này có nói gì cũng vô ích. Y vốn định chờ một thời điểm thích hợp để nói rõ với Trì Khê, nhưng lần nào cũng bị y lần lữa kéo dài. Vì y sợ—chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến Trì Khê rời xa mình. Y vẫn luôn mang nỗi sợ ấy trong lòng, nên mãi chẳng dám mở miệng.
Nếu có thể lựa chọn, y tình nguyện trở thành một người bình thường.
Lúc này, có một bóng người bước tới. Thấy Trì Khê quỳ mãi không chịu đứng lên, Khúc Lan Y cũng lặng lẽ quỳ xuống cạnh hắn.
Ngay cả khi đang quỳ, dáng vẻ y vẫn như tiên tử giáng trần—trang nghiêm, nhã nhặn. Nghĩ lại, hắn thật ngốc nghếch khi từng cho rằng một người như vậy chỉ là đệ tử bình thường. Hắn đã không biết bao nhiêu lần buông lời chê bai “thần tử”, chẳng rõ y có từng âm thầm cười nhạo hắn không… Nhưng có lẽ, hắn nên cảm ơn Khúc Lan y—vì ít nhất, y chưa từng so đo.
Một bông tuyết khẽ rơi xuống hàng mi của Trì Khê, y đưa tay định phủi đi, lại bị Trì Khê bất ngờ hất tay ra.
Khúc Lan Y sững người. Trong mắt Trì Khê lúc ấy đầy lạnh lùng, sắc bén đến mức khiến người khác không thể không nhận ra—có những người, dù đang quỳ, cũng vẫn không hề có chút nào gọi là yếu thế. Còn y, lại khác.
Bọn họ… vốn đã khác nhau.
Trì Khê không liếc y lấy một cái, giọng lạnh như sương tuyết:
“Điện hạ không cần xen vào chuyện của ta. Ta tuy nhỏ bé, thấp hèn, nhưng vẫn muốn tự tay giành lấy công lý của mình.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT