Khi phi hành khí khổng lồ đáp xuống đất, nó mang theo một cơn cuồng phong dữ dội, cuốn lên cả rừng tuyết hoa lan nở rộ ngoài trang viên, từng cánh hoa trắng bị gió thổi lắc lư nơi đầu cành, giống như từng người tuyết nhỏ đang nhiệt liệt chào đón khách tới, trong không khí ngập tràn mùi thơm nồng đậm của tuyết lan.
Giữa biển tuyết hoa lan, hai người ôm nhau thật chặt, đẹp đến mức giống như một bức tranh, là một khung cảnh khiến mắt cậu đỏ đến mức như sắp trào ra máu – một bức tranh máu.
Trước kia, mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy những đóa tuyết hoa lan kia kiêu hãnh rung rinh đầu cành, Ân Phong Viễn đều cảm thấy rất vui. Bởi vì trên người Trì Khê chính là mùi tuyết lan như vậy, mỗi lần vừa chạm đất, chỉ cần ngửi thấy mùi hương ấy, dù Trì Khê có ở đó hay không, cậu đều sẽ cảm thấy như hắn đang ở đó đón mình về, mùi hoa trong gió như thể chính tay hắn đang ôm lấy cậu.
—— tuy rằng trên thực tế hắn rất ít khi thật sự đứng ở cửa chờ cậu, hắn có quá nhiều tình nhân, quá nhiều cuộc hẹn. Đã từng có lúc, cậu vì điều đó mà đau khổ đến mức muốn tiêu diệt hết tất cả những kẻ từng chạm vào hắn, nhưng lại không thể.
Về sau, số tình nhân bên cạnh hắn ít dần, nhưng nỗi đau của cậu lại càng sâu hơn. Bởi vì Trì Khê bắt đầu thu hồi ánh mắt tản mác của mình, thường xuyên dừng lại trên một người – người đó, là Mộc Lạc Hằng. Cũng là con nuôi, thậm chí dù cậu đến bên cạnh hắn còn sớm hơn Mộc Lạc Hằng, nhưng hắn lại chưa từng nhìn cậu bằng ánh mắt như thế.
Đã từng, cậu từng lấy thân phận là đứa con được hắn yêu thương hơn mà kiêu ngạo, thậm chí khi hắn nói Mộc Lạc Hằng là tấm lá chắn của mình, kẻ đó cũng không phản bác.
Nhưng cái gọi là “yêu thương” đó, lại dần dần trở thành gông xiềng khiến cậu đến cả việc thở cũng khó khăn. Thân phận quá vững chắc ấy khiến cậu không cách nào vượt qua mối quan hệ đã định sẵn trong mắt hắn. Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, chỉ cần cậu vẫn là đứa con mà hắn công nhận, thì cậu vĩnh viễn chỉ có thể đứng nhìn hắn thân mật với người khác. Mà đáng sợ hơn, gương mặt “người khác” ấy – thứ từng mơ hồ – nay đang dần trở nên rõ ràng, cụ thể, không thể thay thế, là một gương mặt khiến cậu căm ghét, ghen tuông đến tột cùng.
Thì ra, so với việc hắn chia sẻ ánh mắt cho vô số người, việc hắn dành ánh mắt duy nhất cho một người lại càng khiến cậu khủng hoảng. Sau đó cậu cố làm mình trông “trưởng thành” hơn, không còn dễ dàng vui giận rõ ràng như xưa, không còn là đứa bé chỉ cần được hắn cho một viên kẹo là sẽ vui vẻ làm nũng.
Hắn không chờ cậu, cậu cũng không còn nói ra mình đã mất mát bao nhiêu, nhưng thật ra, cậu vẫn luôn khao khát. Mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy Trì Khê đứng ở cửa, dù có phải đang cố ý chờ hay không, cậu đều có thể âm thầm vui cả một tháng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT