Vừa thả người xuống, Trì Khê lập tức đưa Ân Phong Viễn rời khỏi nơi đó, có lẽ là vì lo phía dưới có gài thuốc nổ.
Hắn mang theo đứa trẻ duy nhất mà hắn thật sự để trong lòng, rời đi một cách dứt khoát và nhanh chóng đến vậy, giống hệt như hắn từng dạy cậu: khi đã hạ quyết tâm, thì không cần phân tâm vì bất cứ thứ gì vô dụng, tất cả đều là lãng phí, đều là không cần thiết.
Hiện tại, cậu chính là cái “thứ vô dụng” đó.
Toàn bộ quá trình, cậu thậm chí không nhận được dù chỉ một ánh nhìn từ hắn.
Cuối cùng cậu cũng có được câu trả lời của mình. Cậu không nhận được từ hắn dù chỉ một viên kẹo, cũng không phải là sự thương hại tối thiểu. Trong phiên xét xử này, cậu hoàn toàn thất bại, đến khoảnh khắc đó, cậu thậm chí có cảm giác linh hồn mình cũng bị nghiền nát theo từng bước chân.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn. Cậu không biết mình bị bỏ lại từ khi nào, để "tạo ra cái chết" cho cậu, để cắt đứt quá khứ của cậu, toàn bộ nhà xưởng đều bị giật nổ. Vòng cổ trên cổ cũng không biết rơi ra từ lúc nào.
Tiếng nổ chấn động trời đất, ngọn lửa bốc lên tận mây, cậu như cũng bị thiêu trong lửa, tấm chắn năng lượng bị phá vỡ, cậu chẳng buồn bận tâm mình còn sống hay đã chết, cậu chỉ biết vòng cổ của mình đã rơi mất.
Sợi vòng cổ ấy, là khi cậu được nhận nuôi, hắn chủ động đưa tay trao cho cậu. Khi đó hắn từng nói, nếu để mất nó, thì có nghĩa là hắn không cần cậu nữa.
Thế nhưng cậu rõ ràng vẫn luôn gìn giữ cẩn thận như thế, tại sao… người đó vẫn không cần cậu?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play