Đôi mắt Trì Khê mờ mịt, hắn không biết liệu có phải mình nhìn nhầm hay không, nhưng hắn lại thật sự thấy được Tiểu Hằng — đứa trẻ từng bị hắn bỏ rơi trong nhà xưởng hoang tàn, đứa trẻ ánh mắt đầy tuyệt vọng mà hắn ngay cả tro cốt cũng chẳng thể tìm lại được.
Mộc Lạc Hằng đỡ lấy hắn, trước tiên lại lạnh lùng liếc nhìn đám người từng cười cợt kia một lượt.
Vài tên ăn chơi trác táng vốn dĩ đang ngồi uể oải lập tức chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng, lo lắng bất an, nhìn thấy nét mặt cậu ngày càng lạnh lẽo, lập tức cắn môi, nhanh nhẹn cầm lấy chai rượu chưa khui, tự đổ lên đầu mình một ít, sau đó sợ hãi cúi đầu, hoa mắt chóng mặt mà rối rít rút khỏi phòng.
Chỉ còn một người cố nán lại, lẩm bẩm: “Hắn đối xử với ngài như vậy mà ngài vẫn……”
“Ra ngoài.”
Tất cả đều rời đi.
“Tiểu Hằng... là con sao?” Trì Khê trong cơn say nắm lấy tay thiếu niên bên cạnh, đôi tay từng một thời ấm áp vô cùng, lúc này lại lạnh buốt đến thấu xương. Say rượu khiến hắn quên đi sự thật rằng cậu đã chết, hắn lẩm bẩm, “Con trở về rồi……”
Như thể bất kỳ lần nào trước đây cậu ra ngoài rồi trở về, còn hắn đứng trong nhà chờ đón. Đó từng là ký ức đẹp nhất của hắn, giờ lại trở thành vết thương sâu nhất.
Bàn tay Mộc Lạc Hằng khẽ run khi ôm lấy người kia vào lòng, không rõ là vì xúc cảm sau quá lâu không được chạm vào, hay là vì nỗi đau gợi lại từ ký ức.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play