Trên cánh tay hắn, những vết thương chằng chịt như đá núi lởm chởm tung hoành, vết cũ chồng lên vết mới, năm tháng đắp bồi thành tàn tích, gần như không còn lấy một tấc da thịt lành lặn. Những vết thương ấy, không giống như bị ai cố ý tra tấn từng ngày, mà càng giống như do chính hắn, từng ngày từng khắc mà hành hạ lấy chính mình.
Trì Khê rất nhanh liền hiểu ra, đại khái là vì cảm giác tội lỗi.
Ly U từng nói với hắn, năm đó người giao hắn cho y, không phải ai khác, mà chính là Kiếm Hàn Y! Hắn chưa từng ngờ tới, Kiếm Hàn Y lại có thể làm ra chuyện như thế. Khi còn nhỏ, hắn luôn nắm lấy tay người nọ, so với Thương Minh còn thân cận hơn, hắn thậm chí từng vì một lần không cho người nọ ôm mà âm thầm áy náy, sợ khiến ca ca đau lòng. Nhưng thì ra, tất cả chỉ là hắn tự mình đa tình, Kiếm Hàn Y vậy mà không lưu tình chút nào, trực tiếp đem hắn giao cho Ly U!
Rõ ràng đã làm ra chuyện như thế, kẻ này lại không hoàn toàn nhẫn tâm. Có lẽ là trong lòng vẫn còn một chút không đành, cho nên mới ngày ngày trên cánh tay mình, khắc xuống từng vết thương như vậy.
Trì Khê cảm thấy buồn cười: “Có đôi khi ta thật sự không thể hiểu được mấy người Vân Thượng Tông các ngươi, rõ ràng đã làm ra chuyện như thế, đến cuối cùng lại còn muốn giả vờ ra vẻ thâm tình nghĩa nặng, thật không biết là diễn cho ai xem nữa. Chỉ tiếc, ta mệnh cứng quá, không chết được, đã không chết lúc đó, thì về sau người chết cũng sẽ chỉ có thể là chủ nhân của các ngươi, ta tuyệt đối không để y sống yên! Các ngươi, từng người một, tất cả đều……”
Hắn rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, không thể giấu giếm cảm xúc quá tốt, cố gắng tỏ ra dửng dưng nhưng giọng nói lại khẽ run, vành mắt cũng không kìm được mà ửng đỏ.
Hắn lại thêm một lần thấu hiểu, thì ra trên đời này, thật sự không có ai thật lòng yêu thương hắn. Phụ thân cũng vậy, ca ca cũng vậy, sư tôn từng có cũng vậy. Hoặc là vứt bỏ hắn như giẻ rách, hoặc coi hắn là mãnh thú tai họa. Những người hắn từng để tâm, từng tưởng họ yêu thương mình sâu sắc, tất cả đều khiến hắn tổn thương đến tận xương tủy — chỉ trừ Khúc Lan Y.
Ký ức năm xưa thoáng hiện ra trước mắt, Kiếm Hàn Y buông tay áo xuống, nói: “Ngươi không thể giết Thương Minh, ngươi sẽ hối hận.”
Trì Khê quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, suýt nữa cho rằng chính mình nghe nhầm. Nhưng câu nói tiếp theo của Kiếm Hàn Y lại hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT