Trong phòng riêng không có chỗ để treo túi truyền dịch, Tạ Đình An và vị bác sĩ sắp nghỉ hưu chỉ trao đổi ánh mắt hai lần là hiểu ý, sau đó hắn lặng lẽ đứng dậy, xách túi truyền dịch đứng bên cạnh Cố Minh Trần, chỉ cần cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy cặp mắt xanh lam ấy vẫn đang chăm chú nhìn hắn.
Giống như một loài động vật săn mồi cỡ lớn, muốn ghi nhớ dáng vẻ con mồi đến từng chi tiết không sai một ly.
Khi thuốc gần truyền xong, Cố Minh Trần đã chìm vào giấc ngủ sâu, con số màu hồng nhạt trên đầu cũng trở lại màu xanh lục, cơ thể hơn một mét chín nằm dài trên sofa, mắt nhắm lại, hô hấp đều đặn, đến khi bác sĩ rút kim mà cũng không tỉnh lại.
“Không ngờ đấy, cậu cũng giúp con trai người kia.”
Bác sĩ thu dọn dụng cụ y tế, liếc nhìn gương mặt Cố Minh Trần, không nhịn được thở dài. Là bác sĩ riêng phục vụ Tạ gia suốt hơn mười năm, ông ta rõ hơn ai hết, hồi trẻ Tạ Đình An và Cố Cừu đã từng tàn nhẫn như thế nào khi đối đầu với nhau.
“Cậu ta tốt hơn cha mình một chút.”
Tạ Đình An nói xong câu đó, lại chợt nhớ đến phần sau của tiểu thuyết, những thủ đoạn trả thù tầng tầng lớp lớp, bệnh trạng điên cuồng, cho dù mắt bị mù vẫn cứ lưu tình , khiến hắn khẽ nhíu mày.
“Có vẻ cũng không tốt hơn là bao.”
Người đang nằm trên sofa khẽ cong tay lại, biên độ nhỏ tới mức không thể nhận ra, như là phản xạ vô thức trong lúc ngủ mơ.
Bác sĩ không nói gì thêm, xách hộp y tế đi ra cùng Tạ Đình An. Phòng riêng bên cạnh đã náo loạn từ lâu, lúc hai người bước vào, Tạ Vũ Nhuận đã tỉnh, đang trước mặt bao người ôm một cái gối ôm Teddy diễn trò.
Tạ Đình An sắc mặt thản nhiên, để nhân viên tạp vụ và bác sĩ ra tay chặn lại trò hề kia, rồi dẫn theo Tạ Vũ Nhuận rời khỏi hội sở.
Chiếc xe bay lao vút về phía biệt thự, Tạ Đình An thong thả cởi áo khoác vest, tháo đồng hồ đeo tay, mỗi cử động đều khiến Tạ Vũ Nhuận ngồi bên cạnh run lẩy bẩy.
“Anh…” Giọng Tạ Vũ Nhuận run rẩy, “Em biết em sai rồi.”
Tạ Đình An không nhìn cậu em nhỏ hơn bốn tuổi của mình.
“Em không nên dễ tin người khác như thế, cũng không nên để người ta lợi dụng làm con dao…”
Tạ Vũ Nhuận cẩn thận cụp mắt xuống, “Chủ yếu là… lúc em thấy Cố Minh Trần xuất hiện trước mắt, lại còn làm nhân viên tạp vụ, thật sự muốn thay anh dạy dỗ cậu ta một chút.”
“Thay anh dạy dỗ?” Tạ Đình An kéo chậm tốc độ nói, mày hơi nhướng lên.
“Đúng vậy.” Tạ Vũ Nhuận gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sống lưng cũng thả lỏng một chút.
“Anh còn nhớ không, trước kia lúc vợ chồng Cố Cừu còn sống, họ làm tiệc chúc mừng cho Cố Minh Trần, cậu ta ngay trước mặt bao nhiêu người, cố ý làm nhục anh!”
Tạ Đình An nhớ lại sự việc mà Tạ Vũ Nhuận vừa nhắc đến.
Đó là buổi tiệc trưởng thành của Cố Minh Trần diễn ra không lâu trước kia, Cố Cừu đắc ý khoe khoang, dắt theo con trai tới chúc rượu hắn. Khi ấy, Cố Minh Trần đã chúc mấy chén với trưởng bối trong nhà, có hơi ngà ngà say. Cậu ta nhìn thấy hắn, không gọi "Thúc thúc", cũng không chào lấy một tiếng “Tạ tổng”, mà mở miệng gọi thẳng một câu “A Đình”.
Tạ Đình An vốn hơn Cố Minh Trần cả một thế hệ, thế nào cũng không nên bị vãn bối gọi thẳng tên, lại còn thêm chữ “A” phía trước.
Khi ấy có người ngồi cùng bàn nhắc nhở Cố Minh Trần chú ý cách xưng hô, nhưng Cố Cừu lại vui mừng thấy Tạ Đình An không vui, còn cổ vũ con trai tiếp tục gọi như vậy, gọi thêm mấy tiếng nữa, hắn đã có mặt ở đó, muốn gọi sao thì gọi.
Tuy không giao thiệp nhiều với Cố Minh Trần, nhưng Tạ Đình An biết tính cậu ta vốn cao ngạo, nhưng không vô cớ gây chuyện. Lúc đó nhìn ra cậu ta đã không tỉnh táo lắm, hắn cũng không so đo, uống xong chén rượu là thôi. Không ngờ chuyện đó bị truyền ra ngoài, còn đến tai Tạ Vũ Nhuận.
“Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy?” Tạ Đình An thật sự không để bụng chuyện đó, cũng không nghĩ đến việc Tạ Vũ Nhuận lại vì thế mà làm khó Cố Minh Trần.
“Chứ còn gì nữa, anh!” Tạ Vũ Nhuận lập tức ngồi thẳng, khí thế hừng hực, hai ngón tay chỉ vào mắt mình.
“Ai dám làm khó anh, là làm khó em, cũng là đắc tội với ba con chó em nuôi, em sẽ bám lấy người đó cả đời!”
Tạ Đình An đưa tay ấn ấn mi tâm, nhắm mắt nghĩ đến vô số điều.
Không nói đến ba con chó mà Tạ Vũ Nhuận nuôi, có một con còn là ngao tây tạng ba tháng huấn luyện ở Mỹ.
Nếu nhớ không nhầm, sau này nguyên nhân khiến Tạ Vũ Nhuận phải vào tù là vì tin lời một kẻ tự xưng là bạn bè, định sau khi Cố Cừu trở về sẽ gây cản trở cho Cố thị, đem toàn bộ tiền trong tay ném vào thị trường chứng khoán để phá giá cổ phiếu của đối phương, không chỉ thế còn tìm đủ loại trợ lực, mức độ nghiêm trọng đến mức bị tòa án phán án nặng.
Ai nói người này ngu.
Em ấy phạm là tội phạm kinh tế đấy
Ai nói người này thông minh
Bảo em ấy khôn thì lại cầm cả đống cổ phần trong tay, còn nuôi tâm lý may mắn cho rằng việc mình làm sẽ không ai phát hiện.
Thay vì như vậy, chẳng bằng bỏ tiền ra mua khách sạn, sau đó vào đúng ngày Cố gia tổ chức tiệc tiếp khách, cho người dọn đầy bàn toàn rau trộn với rau diếp cá.
“Bây giờ em có bao nhiêu tiền?” Tạ Đình An chống tay lên trán, mơ hồ nhớ lại hình ảnh trong tương lai, khi Cố Minh Trần cũng gọi hắn là “A Đình”, lại nhớ đến chuyện trong nhà, đầu bắt đầu âm ỉ đau trở lại.
“Em cũng không rõ lắm.” Tạ Vũ Nhuận gãi tai, không hiểu sao ca mình lại hỏi chuyện đó.
“Về nhà kiểm lại đi.” Tạ Đình An khẽ cười, ánh mắt dịu lại nhìn thẳng em trai mình.
“Anh đang có một dự án đầu tư khá tốt, định dẫn em kiếm chút tiền.”
“Cảm ơn anh! Anh tốt quá!” Mắt Tạ Vũ Nhuận sáng rực, gần như lập tức cắn câu. Nếu không phải không mang theo thẻ và chi phiếu, chắc đã dốc hết tiền đưa cho Tạ Đình An ngay tại chỗ.
Tài xế đưa Tạ Vũ Nhuận về nơi ở, Tạ Đình An đi từ gara lên phòng ngủ chính trong biệt thự, tắm rửa xong, mặc áo choàng dài đứng trước gương, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy con số trên đỉnh đầu mình.
Một con số xanh nhạt: “28”.
Mọi loại khó chịu trên người như cùng lúc trỗi dậy, đau nửa đầu không báo trước kéo đến, cảm giác choáng váng lan tới đốt sống cổ, cánh tay đau nhức, dạ dày âm ỉ nóng lên, thậm chí cả xương khớp cũng vì ngồi quá lâu mà nhói từng cơn.
Trước khoảnh khắc bò lên giường, Tạ Đình An không nhịn được hoài nghi, có phải lúc trước bị hệ thống ép buộc, mình vừa đột tử một lần xong không.
Ý thức sau một khắc rơi vào khoảng không, chăn mềm giường êm, giấc mơ tối đen như mực, có thứ gì đó cứ xoay quanh trong bóng tối, không rõ đã ngủ bao lâu, hắn nghe thấy tiếng “tích tích” của hệ thống vang lên bên tai, rất lâu sau vẫn không muốn mở mắt.
[ Đã quét được nhiệm vụ mới, hệ thống đã tự động nhận đơn thay ngài, xin hãy nhanh chóng xử lý nha~ ]
[ Cha mẹ qua đời, Tạ gia phá sản, anh và em trai không còn nhà để về, đúng lúc ấy Cố gia lại hỉ khí tưng bừng, đang chuẩn bị cho đại hỷ.
Dù anh hiện giờ nghèo túng, không được mời, còn có nguy cơ bị ném ra giữa đám đông, nhưng nếu không cho bọn họ vấp một cú, anh có thể yên tâm mà ngủ tiếp sao?! ]
[ Nhiệm vụ 2: Trước hôn lễ của Cố gia, bằng mọi cách, chen vào và phá hoại! ]
[ Phần thưởng nhiệm vụ: Đạo cụ \
[ Nhắc nhở ấm áp: Khi ký chủ đạt 2 điểm số liệu trở lên, hệ thống sẽ tự động mở chế độ quản lý số liệu, xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng, nắm chắc quyền khống chế thế giới! ]
---