Ba mẹ đối với Giang Thần là một sự tồn tại vừa xa lạ vừa xa xôi. Trong đống đổ nát của ký ức, cậu không thể tìm thấy bất kỳ hồi ức nào liên quan đến họ.
Sau khi chiếm hữu cơ thể này, cậu cố ý tránh tiếp xúc với ba mẹ nguyên chủ, vì sợ bị phát hiện sự bất thường. Cậu thậm chí còn cảm thấy may mắn vì ba mẹ không ở bên cạnh và không có quá nhiều tiếp xúc với nguyên chủ.
Nhưng sự may mắn đó rồi cũng sẽ bị phá vỡ.
Điện thoại đổ chuông đã lâu, đến cả Lục Trì Uyên chuẩn bị rời đi cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Thần. Mặc dù trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng Giang Thần cảm thấy chột dạ, dường như từ trong đó thấy được sự nghi ngờ tại sao cậu không nghe máy.
Ngón tay Giang Thần theo bản năng co lại, cậu ngồi trở lại ghế sofa, nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia, một giọng nói dịu dàng cất lên: “Thần Thần, mẹ gọi có làm phiền con không?”
Giang Thần nghe máy quá muộn, Hạ Hà ở đầu dây bên kia đã nghĩ có lẽ cậu đang bận, cuộc gọi này có phải là không đúng lúc. Bà không trách móc, ngược lại còn đứng ở góc độ của Giang Thần để suy xét.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT