Điều khiến Tề Lam cảm thấy rối rắm nhất chính là... trong nhà bọn họ chỉ có ba cái chén, đã sứt mẻ thì chớ, lại chỉ còn đúng ba cái!
May mà cuối cùng hai đứa song sinh có thể dùng chung một cái hơi lớn và còn tương đối nguyên vẹn.
Nếu không, hắn chỉ còn cách đợi ba đứa nhỏ ăn xong rồi mới tới lượt mình ăn cơm.
Sau khi ăn xong bữa tối và dọn dẹp đâu vào đấy, trời cũng đã tối hẳn. Nhà bọn họ đến cả đèn dầu cũng không có, càng khỏi nói đến nến. Nhờ ánh sáng mờ nhạt còn sót lại của hoàng hôn, cả nhà quay về căn phòng duy nhất có tấm ván gỗ làm giường, Tô Phương nằm tận trong cùng. Kế đến là hai đứa nhỏ, còn hắn thì nằm ngoài cùng, che chở ba đứa trẻ.
Tô Phương buổi chiều không chịu nghỉ ngơi, còn ra ngoài hái cỏ, lại chạy sang nhà thôn trưởng một chuyến sớm đã mệt mỏi vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ say.
Trái lại Tề Lam và hai đứa nhỏ vì buổi chiều không làm việc gì nhiều, lại có ngủ trưa, nên giờ có chút khó ngủ.
“Tiểu Phong, Tiểu Duyệt, tiểu thúc dạy các con đọc sách nhé, nhưng phải nhỏ giọng thôi, đừng làm phiền tiểu thúc Phương ngủ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play