Khi Tề Lam rời khỏi tửu lâu, trong lòng ngực đã có thêm hai trăm lượng bạc. Tô Phương, người từng cho rằng chỉ một xâu tiền lần trước đã là rất nhiều, lúc này gần như ngơ ngác bị Tề Lam dắt đi. Hắn chưa từng thấy nhiều bạc như vậy!
“Phu... phu... phu quân...” Đợi đến khi trở lại tiệm gạo, Tô Phương mới dần hoàn hồn.
Nắm lấy tay áo Tề Lam, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp: “Nhiều tiền như vậy... chúng ta... chúng ta có thể... có thể xây nhà rồi phải không?”
“Phải đó! Hôm nay chúng ta mua thêm ít đồ, rồi ngày mai đến tìm thôn trưởng, bắt đầu xây nhà luôn!”
Tề Lam cũng rất vui. Vốn dĩ hắn nghĩ vài món ăn kia cùng lắm cũng chỉ bán được vài chục lượng bạc, nhiều thì cùng lắm năm mươi lượng thôi.
Dù sao thì đồ ăn do hắn làm ra, đầu bếp của tửu lâu cũng đã đích thân nếm qua.
Thật ra, nếu như ông chủ tửu lâu không mua công thức của hắn, để đầu bếp từ từ nghiên cứu, thì có khi cũng bắt chước làm được. Nhưng Tề Lam đặt cược rằng vị chưởng quầy này không phải hạng người đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT