Edit Ngọc Trúc
“Đại đương gia, người đã dẫn đến.” Từ Tiểu Lục đưa một nam nhân trông giống quản sự của vương phủ đến, địa lao tra hỏi đã kết thúc, nhưng vẫn còn mùi ẩm mốc hôi hám âm u, khó mà ngửi nổi.
Số người bị nhốt trong địa lao không ít, trừ mấy kẻ giả dạng thổ phỉ câm như hến, còn lại là đám hạ nhân trong vương phủ khóc lóc thảm thiết, tiếng kêu than khiến mấy gã trông coi mất kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng ai ra tay dọa nạt, chỉ nhét hai cục bông vào tai cho yên tĩnh.
Gã quản sự bị đưa đến thì càng thảm, nước mắt nước mũi đầy mặt, chẳng khác gì làm trò cười cho thiên hạ. Chẳng có chút dáng vẻ của người có hậu thuẫn lớn, tám phần là bị dọa mất vía dưới chân núi, giờ gặp phải đại đầu lĩnh thổ phỉ trong lời đồn, lập tức dập đầu van xin tha mạng, chẳng còn chút cốt khí nào.
“Đừng khóc lóc nữa, đại đương gia có chuyện muốn hỏi ngươi.” Từ Tiểu Lục đá vào sau lưng gã một cú, dù gì cũng là người của vương phủ, sao lại hèn mọn đến thế.
Gã quản sự vốn đang quỳ, bị đá một phát lăn bò lên trước, nghe nói đại vương có điều muốn hỏi, vội vã bò dậy, “Đại vương có gì cứ hỏi, tiểu nhân biết gì nhất định khai hết, không dám giấu nửa lời.”
Xem ra chẳng cần dùng tới thủ đoạn gì, người này đã khai sạch, Chu Tứ cũng lười hỏi han, chỉ hất cằm ra hiệu cho Từ Tiểu Lục đi thẩm vấn những kẻ khác, còn hắn thì ở lại xem Thành Vương rốt cuộc bày ra trò gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play