Cơ Tĩnh Nhã ngước mắt liếc nhìn Lục Hành Viễn, không nói một lời, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến Lục Hành Viễn khựng lại tại chỗ. Thanh kiếm lập tức được cất sau lưng, ông nở nụ cười lấy lòng, nói: “Phu nhân à, hắn nói bậy đó, chúng ta chỉ là đang luận bàn võ công thôi, luận bàn mà!”
Cơ Tĩnh Nhã đau lòng kéo Cơ Diệp Trần lại xem xét kỹ, bàn tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng hắn. Thấy Cơ Diệp Trần nhíu chặt mày vì đau, sắc mặt bà liền sa sầm. Ngay sau đó, vừa nghe Lục Hành Viễn mở miệng, trên mặt bà lập tức hiện lên cơn giận.
Bà quay đầu lại, mắng thẳng: “Phu quân nghĩ ta bị mù à? Ta tận mắt nhìn thấy!”
Lúc này Lục Hành Viễn mới hiểu ra tiếng kêu thảm thiết khi nãy của Cơ Diệp Trần là vì sao, vội vàng giải thích: “Phu nhân, hắn giả bộ đấy, ta đâu có đánh trúng hắn!”
Cơ Tĩnh Nhã tức đến bật cười, hàm răng trắng ngần cắn chặt vào nhau: “Không đánh trúng? A Diệp mà kêu thảm thiết như vậy? Không đánh trúng mà mặt mày nhăn nhó vì đau?”
Bà nheo mắt lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm: “Phu quân muốn A Diệp cởi áo kiểm tra vết thương không?”
Lục Hành Viễn thấy hàm răng bà nghiến chặt, cứ như muốn cắn mình một phát, vội vàng định giải thích. Nhưng bỗng nhớ ra vừa rồi mình có rút kiếm thật, lực cũng không nhẹ, có lẽ cũng trúng một chút. Miệng ông há ra mà lắp bắp mãi, không thốt nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT