Cảnh Nam Châu nghiêng đầu nhìn lại. Trong phòng, ánh lửa từ chậu than bập bùng chiếu lên người Cơ Diệp Trần, tựa như phủ lên một tầng ánh vàng óng ánh, khiến cả người y trông ôn hòa đến lạ thường.
Mồ hôi thấm ướt làm tóc dính vào gò má, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lấm tấm vài giọt máu khô. Đôi mắt màu lam chăm chú nhìn bộ y phục mình đang mặc, không hề chớp, khóe môi khẽ nhếch như một đứa trẻ vừa nhận được viên kẹo ngọt.
Cảnh Nam Châu khẽ nhéo góc chăn, mím chặt môi, cố gắng kiềm nén cơn lạnh đang thấm vào xương. Thế nhưng trong đôi mắt lạnh lùng kia lại lộ ra một chút vui mừng khó giấu.
Một người vốn vô dục vô cầu, nay lại có thứ muốn giữ lấy.
Thương Củng quay đầu nhìn Cảnh Nam Châu một thoáng, trong mắt ánh lên vẻ đau lòng. Nhưng điều duy nhất hắn có thể làm, chỉ là kéo chăn cẩn thận hơn, rồi dời chậu than lại gần thêm một chút.
Ánh mắt Thương Củng rơi vào bát cháo trên bàn, lộ ra vẻ khó xử. Vương gia không chịu ăn gì, như vậy cũng không phải cách lâu dài.
Ngước mắt nhìn về phía Ngũ hoàng tử, trong mắt liền sáng lên. Nếu là Ngũ hoàng tử mở lời, có lẽ Vương gia sẽ chịu ăn đôi chút.
“Điện hạ, tay Vương gia bị thương, không tiện lắm. Sau khi người tắm xong, có thể đút cho Vương gia ăn được không? Thuộc hạ còn phải đi xem vết thương của Thương Minh.”
Ánh mắt Cơ Diệp Trần dừng lại trên bát cháo kia, như thể hơi nóng tỏa ra khiến khóe mắt hắn ửng đỏ. Không chút do dự, hắn gật đầu đáp: “Được.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play