Hồ nước trong vắt, gió nhẹ thoảng qua, mặt nước lăn tăn gợn sóng. Trong hồ, đàn cá chép lớn bé thấy có người trong đình hóng gió liền bơi tới, há miệng chờ đợi được cho ăn.
Cảnh Nam Châu ngồi trong đình hóng gió, tay ném thức vào miệng cá, không lệch một lần nào. Ánh mắt bình thản, thần sắc chuyên chú như đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Từ lần gặp trước đến nay đã mấy ngày trôi qua, Cơ Diệp Trần chưa từng đến nữa, cũng không rời khỏi phủ, không biết hắn đang làm gì?
Ý thức được bản thân đang nghĩ đến hắn, vẻ mặt Cảnh Nam Châu lạnh đi, ngón tay bỗng siết chặt lại, sao lại nghĩ đến hắn chứ.
Lúc này Thương Củng từ bên ngoài đi vào, thấy Vương gia cả người toát ra khí lạnh, đang do dự có nên mở miệng hay không thì bị một ánh mắt lạnh lẽo quét đến, trong lòng rùng mình, không dám chần chừ thêm, cung kính bẩm báo: “Vương gia, hoàng thượng gần đây đã phái người điều tra Ngũ hoàng tử và Lâm Đường.”
Cảnh Nam Châu nghe xong, dòng suy nghĩ lập tức bị kéo về, ngón tay thả lỏng, tiện tay ném tiếp một viên thức ăn, cũng không quá bận tâm, chỉ cúi đầu nhìn đám cá tranh nhau cắn mồi, hờ hững đáp: “Ừ.”
Thương Củng len lén quan sát sắc mặt của y, thử lên tiếng: “Ngũ hoàng tử hắn…”
Chờ một lúc lâu không thấy nói tiếp, Cảnh Nam Châu nghiêng đầu, theo bản năng hỏi: “Hắn làm sao?”
Mấy ngày nay tâm tình Vương gia thất thường, tuy Thương Củng không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng cũng đoán được có liên quan đến Ngũ hoàng tử. Tâm tư Vương gia đối với Cơ Diệp Trần, đám người thân cận như bọn họ đều biết chút ít, nhưng chẳng ai dám nói ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT