Cơ Diệp Trần nghe vậy thì khẽ sững người, không ngờ thằng nhóc này lại có khả năng vừa nhìn đã nhớ, không quên được. Chẳng qua nhìn cái cách hắn biến phu tử tức đến mức thất khiếu bốc khói, thì cái gọi là vừa nhìn đã nhớ chắc cũng chỉ là kiểu nhớ đại khái, nhớ sơ sơ bề ngoài thôi.
Cơ Diệp Trần đưa tay xoa đầu Cơ Du An, nhẹ giọng nói: “Không đuổi đệ đâu. Bất kể có chuyện gì xảy ra, đệ vẫn là đệ đệ của ta. Vương phủ này, mãi là nhà của đệ.”
Đôi mắt Cơ Du An lập tức sáng rực lên, lời đảm bảo này khiến tâm trạng lo sợ trong lòng hắn cuối cùng cũng an ổn lại. Hắn bật cười ha hả, hớn hở đuổi theo Cơ Tường Vũ, cùng nhau bước đi đến chỗ phạt quỳ.
Cảnh Nam Châu nhìn bóng hai đứa nhỏ khuất xa, khẽ bước lên, nắm lấy tay Cơ Diệp Trần, nhẹ giọng nói: “Là ta sơ sót, không phát hiện ra Thất hoàng tử có điều bất an.”
“Liên quan gì đến ngươi chứ,” Cơ Diệp Trần nhéo nhẹ lòng bàn tay y, cười nhàn nhạt, “Chỉ là hai đứa nhỏ đang tranh giành tình cảm thôi mà.”
Dừng một chút, hắn nhìn sang, như lơ đãng hỏi: “Ngươi thật sự tính nhận Cơ Tường Vũ làm nghĩa tử sao? Nếu không có gì ngoài ý muốn, thằng bé ấy chính là hoàng đế tương lai đấy.”
Cảnh Nam Châu khẽ cười, thanh âm mềm nhẹ mà chắc chắn: “Nếu không có ý định ấy, ngươi đã không bắt nó đi quỳ ở từ đường.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play