Cẩm tiên thằng trên người Trương Viễn rơi xuống, thân thể hắn nhẹ hẳn đi, được giải thoát khỏi thân cây, theo bản năng liền muốn rút kiếm lao về phía Tô Linh lần nữa.
Thế nhưng khi nhìn thấy An Như Yên đang bị Tô Linh hành cho phát khóc dưới tay, lời chửi rủa vừa đến cửa miệng lại bị hắn nuốt ngược trở vào, hai đầu gối run run quỳ rạp xuống đất, nghiến răng nghiến lợi: “Ta cầu ngươi… tha cho sư tỷ ta… ta nhận thua rồi.”
Tô Linh không vui: “Không dập đầu, tức là còn chưa tâm phục khẩu phục?”
“Ta thua rồi! Ta nhận thua rồi! Xin ngươi, tha cho sư tỷ!!”
Trương Viễn cúi đầu đập mạnh xuống đất từng cái một, theo từng tiếng “ta nhận thua”, ánh sáng trắng trong thức hải của hai người cũng dần biến mất.
Tô Linh nhìn hắn quỳ rạp dưới đất, bất chợt bật cười: “Ngươi xem, nếu sớm biết nghe lời thì đã không khổ đến mức này rồi. Làm người, cuối cùng vẫn phải học cách trưởng thành.”
Trương Viễn ngã gục dưới đất, đôi mắt tràn đầy tơ máu, nỗi căm hận trong lòng điên cuồng lớn dậy: có một ngày, hắn nhất định sẽ tự tay giết chết nữ ma đầu này!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play