Tô Linh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong bí cảnh trời đất mờ mịt, mây đen đè nặng, trên không gần như không thấy nổi ánh dương, khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề. Nàng phát hiện, kể từ khi bước vào nơi này, không gian Tử Cảnh của mình đã không thể tiến nhập được nữa, điều đó chứng tỏ bí cảnh này có thể phong tỏa các loại pháp bảo không gian.
Ngọn “tiểu sơn” trước mắt nay đã biến thành một đại sơn nguy nga sừng sững, chót vót tận mây xanh, sườn núi cheo leo hiểm trở. Mà nơi hai người họ đang đứng, cũng không còn là chân núi như lúc trước nữa, mà là một con đường nhỏ nơi thôn dã.
“Woa, thì ra đây chính là Lôi Minh Sơn à? Trước kia chỉ nghe danh, nay mới tận mắt thấy.” Thỉ Đậu ngạc nhiên thốt lên.
“Trời thế này không ổn rồi, mau đi thôi.” Tô Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời càng lúc càng u ám, liền thúc giục.
Nàng cùng Lăng Hoài men theo đường nhỏ mà bước nhanh. Đi chưa được bao xa, liền trông thấy phía trước xuất hiện một thôn làng, trong làng mơ hồ có bóng người qua lại.
Tô Linh trong lòng đã hiểu đây hẳn là “khu an toàn thiên lôi” mà Thỉ Đậu từng nói, chắc giờ đã có không ít tu sĩ vào trú chân trong đó.
Cả hai vừa đi vào, đã thấy bên cổng làng có treo tấm biển gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết ba chữ lớn “Lôi Minh Thôn”. Vào đến bên trong, thấy khắp nơi là các căn nhà lớn nhỏ xen kẽ, kiến trúc cổ xưa cũ kỹ nhưng lại được quét tước sạch sẽ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play