Tống Ninh Ngọc buồn cười vỗ vỗ cậu, lúc đang nói, Mễ Bảo đã mặc quần áo tử tế đi ra.
Mễ Bảo vào trong phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng khách thì nói một câu: “Không sao đâu, chờ mấy ngày nữa về quê, Đại Oa, anh có thể ăn đủ.”
Tống Ninh Ngọc vội vàng hỏi: “Hai đứa muốn về nông thôn sao?”
Trong phòng bếp Mễ Bảo vừa đốt lò lửa vừa trả lời: “Bọn cháu còn chưa tìm được công việc, cũng không thể ở nhà không làm gì được. Hôm nay công xã Hà Tây của chúng ta phát triển vô cùng tốt, ở nông thôn cũng không kém hơn ở thị trấn.”
Tống Ninh Ngọc tỉ mỉ suy nghĩ một lát, thở dài: “Trái lại cũng đúng! Trừ những công nhận ngồi phòng làm việc trong thị trấn ra, những người còn lại cũng bận rộn từ sáng đến tối giống như người nhà quê chúng ta.”
Ở một bên dượng Cường Tử sợ hai đứa bé khó chịu, cũng an ủi: “Hai đứa yên tâm, ở nông thôn tự do hơn một chút, không có lãnh đạo quản lý, một năm tiền kiếm được cũng không ít hơn công nhân.”
Vào lúc này Đại Oa đang muốn vào phòng bếp giúp đỡ, sau khi nghe được lời của dượng thì dừng bước chân lại, kinh ngạc hỏi: “Năm ngoái thôn Lý gia của chúng ta chia cho mỗi người bao nhiêu tiền ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT